Hôn ước từ bé ? Đồng chí giải phóng quân ? - 341
Cập nhật lúc: 2024-10-31 12:29:04
Lượt xem: 2
Ánh mặt trời buổi chiều thu len lỏi qua cửa sổ, tạo thành những tia sáng chói mắt. Bó ánh sáng này vừa khéo dừng lại trước Quý Hành Tung, từ xa nhìn lại, giống như ánh sáng của đèn tụ quang chiếu vào hai người.
Theo cột sáng dưới chân Quý Hành Tung dần dần rời đi, giảng đường cũng có người lục tục đi tới. Lữ Trình, học sinh năm hai, chiều nay không có tiết học, nên sau khi chơi bóng rổ buổi trưa với bạn cùng phòng, cậu ta đã trực tiếp đi tới giảng đường.
Nga
Nhớ lại việc bị từ chối giữa trưa, nhóm bạn của Lữ Trình vỗ vai an ủi cậu: "Không sao cả, đen tình thì đỏ bạc! Nghe nói hôm nay người tới thuyết trình chính là vị chủ biên mới rất tài giỏi của tòa soạn thủ đô. Nói không chừng người ta còn muốn tìm thực tập sinh. Chờ tới khi nghỉ đông, chúng ta có thể cùng nhau đi thực tập trước, tiến trước một bước!"
Lữ Trình chỉ cười như không cười, nhìn bạn cùng phòng đang nói chuyện. Thực ra, chuyện bị Chương Dạng từ chối lúc trưa cậu đã bình tĩnh lại rồi. Chỉ là liếc mắt một cái như vậy, cậu ta rất thích, nhưng nếu hỏi có bao nhiêu luyến tiếc hay canh cánh trong lòng thì không hề có.
Thậm chí cậu ta còn không biết tên họ của đối phương thì làm sao có nhiều thâm tình như vậy? Những người bạn xung quanh bày ra dáng vẻ bi thương, còn cậu thì không có hứng thú diễn kịch như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hon-uoc-tu-be-dong-chi-giai-phong-quan/341.html.]
"Đừng có c.h.é.m gió, làm gì có chuyện báo xã muốn cho sinh viên năm hai đi thực tập?" Lữ Trình nói thẳng.
Bạn cùng phòng trả lời: "Cho dù không cần thật nhưng chúng ta cũng quen mặt nhau trước, nói không chừng có chỗ tốt nào đó. Mau mau mau, đi một chút, chiếm vị trí hàng đầu tiên. Hiện tại nói không chừng còn có thể lưu lại ấn tượng tốt cho chủ biên đó, đây cũng là chiến lược của chúng ta."
Người bạn vừa nói vừa đẩy Lữ Trình, khiến cậu nhanh chóng tiến về phía trước. Khi Lữ Trình đi tới hàng ghế đầu tiên, đi xuống mấy bậc thang thấp, bị người phía sau lưng đẩy nên lảo đảo một cái, suýt nữa ngã úp mặt xuống đất.
Khi Lữ Trình chuẩn bị quay đầu lại dạy dỗ bạn cùng phòng, thì ngay lúc nghiêng đầu, cả người cậu cứng đờ lại. Có người còn đến sớm hơn bọn họ, hơn nữa còn chọn ngồi ở hàng ghế đầu.
Đó là phản ứng đầu tiên trong lòng Lữ Trình, nhưng rất nhanh cậu đã nhận ra có điều gì đó không đúng lắm. Có lẽ vì ấn tượng quá mạnh với cảnh tượng vị huấn luyện viên mặc quân trang kia vào giữa trưa, nên hiện tại Lữ Trình trở nên mẫn cảm với những người mặc quân trang.