Hôn ước từ bé ? Đồng chí giải phóng quân ? - 231
Cập nhật lúc: 2024-10-23 18:48:59
Lượt xem: 6
Tiểu Dương thở dài, giọng khàn đặc: "Trong thôn có vài người không làm ở nhà xưởng, thay vào đó họ nuôi heo. Tôi nghe người ta bảo gần đây có ném một vài thứ không sạch sẽ xuống chuồng heo. Họ nói rất mơ hồ về thứ đó, chỉ nghe thêm là thứ này bị ném vào hầm ủ phân trong hồ, không ai nghĩ ngợi gì cả. Dù sao cũng đã qua một thời gian, kể cả có vớt lên thì chỉ còn lại một đống thịt nát, chẳng tìm ra được gì…”
Sắc mặt Chương Dạng bỗng trắng bệch, ánh mắt tối lại. Sự nghi ngờ trong lòng giờ như một lưỡi dao, cứa vào từng nếp nghĩ của cô. Chương Dạng vừa kinh hãi vừa ghê tởm, cổ họng nghẹn lại, tưởng chừng muốn nôn ra ngay tại chỗ.
“Anh chắc chứ?” Cô lạnh giọng hỏi, mắt nhìn Tiểu Dương đầy căng thẳng.
Tiểu Dương lắc đầu, giọng như nghẹn lại: “Tôi chỉ nghe mấy công nhân trong nhà xưởng kể lại thôi. Họ nói về ‘một đống thịt nát’, nhưng không ai dám nói rõ ràng. Có lẽ cũng chỉ một số người trong đó hiểu rõ thứ mình đang ném là gì…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hon-uoc-tu-be-dong-chi-giai-phong-quan/231.html.]
Sắc mặt Tiểu Dương càng lúc càng tối sầm lại. Anh ban đầu tưởng rằng mình chỉ đang chạm vào những góc khuất của pháp luật mà người trong thôn Võ Gia cố gắng che giấu. Nhưng giờ thì rõ ràng họ đang tiến gần đến một sự thật tàn bạo và đẫm m.á.u hơn nhiều, khủng khiếp đến mức không tưởng. Ý nghĩ rằng họ có thể đã phát hiện ra một vụ phanh thây rồi phi tang xác vào hầm ủ phân khiến mọi thứ trước mắt họ càng trở nên u tối và rùng rợn hơn bao giờ hết.
Trong lúc Tiểu Dương còn đang sững sờ, Chương Dạng run rẩy cầm lấy ly nước, cố trấn an bản thân. Cô đổ thêm chút nước ấm, uống cạn, hy vọng chút hơi nóng sẽ xua đi cái lạnh lẽo đáng sợ trong lòng. Thế nhưng, ngay giữa mùa hè này, cô lại cảm nhận một cơn lạnh xâm nhập tận xương tủy.
Nga
Ban đầu, Chương Dạng dự định sau khi Tiểu Dương trở về, hai người chỉ đơn giản trao đổi thông tin rồi đi ngủ. Nhưng giờ thì không tài nào ngủ được nữa. Cả Tiểu Dương, với thân hình to lớn và vững vàng, cũng không thể giữ được bình tĩnh. Tâm trí anh giờ như một mớ bòng bong đầy kinh hoàng và giận dữ.
“Mẹ nó chứ, chuyện này cũng quá tà môn rồi!” Tiểu Dương lần đầu tiên không nhịn được mà chửi thề ngay trước mặt Chương Dạng. Anh gãi trán như muốn xua tan cảm giác bất an đang bủa vây, nhưng chẳng ăn thua.
Anh nhìn xuống cánh tay mình, da gà nổi đầy. Đến cả khi xem phim ma ở Cảng Thành cũng chưa từng cảm nhận nỗi sợ hãi nào mãnh liệt và chân thật đến thế. Cái bóng tối của sự thật mà họ vừa chạm tới dường như nặng nề và u ám hơn cả tưởng tượng.