Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 88: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:35:18
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quý Huyền Tự mặt mày lạnh tanh, lời toát sự băng giá: “ chờ.”
Một Trần Chính Thanh mà thôi, đáng để bận tâm.
... dùng thủ đoạn bẩn thỉu như , chuyện tuyệt đối thể bỏ qua dễ dàng.
Khi bóng dáng Trần Chính Thanh biến mất khỏi phòng riêng.
Mọi , bùng lên những tiếng bàn tán xôn xao.
“Cái bộ dạng hiển nhiên đó của thật ghê tởm.”
“ đổi lớn thật, tiền ở ?”
“Thi đấu thôi mà, còn hợp tác với mấy công ty năng lượng mới, thật thì bây giờ thành tựu cũng thấp .”
“Còn nữa... bảo lãnh Đại học Kinh đô, đỗ Đại học Kinh đô, các doanh nghiệp nhà nước đều cho tiền......”
“ nhân phẩm thì tệ...”
Chu Chỉ cánh cửa đóng, trong lòng nghĩ đến của Trần Chính Thanh.
Vụ án bắt cóc hồi kết đó, vô đứa trẻ vô tội.
Một chút cũng vô tội.
Một thông minh như Trần Chính Thanh thể hiểu tình cảnh của .
Hắn chỉ thờ ơ, lờ , thậm chí vì lợi ích của mà trở thành kẻ tiếp tay.
Tạ Tĩnh Văn thò đầu qua, thở dài thườn thượt với Chu Chỉ: “Thật sự là...”
“Trước đây mắt mà tệ đến thế chứ?”
“Tối nay, gọi mười tám trai bao để tận hưởng một phen.”
Tạ Tĩnh Văn than thở, lời lẽ hùng hồn khiến ít kinh ngạc.
Quý Huyền Tự đang cầm thìa, tay khẽ khựng .
Anh chút đổi sắc mặt mà Chu Chỉ.
Mười tám trai bao?
Lúc , thể thừa nhận, mười tám trai bao sức uy h.i.ế.p hơn Trần Chính Thanh.
Chu Chỉ sẽ thích Trần Chính Thanh.
chuyện gọi trai bao thì căn bản cần hai chữ “thích”.
Có tiền là .
Ánh mắt của Quý Huyền Tự quá thẳng thắn và mãnh liệt, đến cả tiếng của Tạ Tĩnh Văn cũng đột ngột ngừng .
Chu Chỉ đầu , khẽ hít một , vẻ mặt phức tạp.
“Anh...”
“Cũng gọi mười tám trai bao ?”
Quý Huyền Tự: “.....”
Một câu c.h.ử.i thề nghẹn ở đầu lưỡi, nên c.h.ử.i .
Cuối cùng Quý Huyền Tự chỉ khẩy, giơ tay siết chặt ly bia bàn.
Chu Chỉ thật sự là...
Một chút cũng thông suốt.
Cái lạnh lẽo ẩn sâu trong lòng bất ngờ lan tràn vỡ đê, khiến như rơi xuống hầm băng.
Chu Chỉ nhếch môi, ý trong mắt gần như tràn .
Cô vươn tay, ba ngón tay khẽ vuốt, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay Quý Huyền Tự, nhẹ nhàng nắm lấy miệng ly.
Cô gái nghiêng đầu mắt , giọng điệu nhẹ nhàng: “Sao ?”
“Giận ?”
Quý Huyền Tự: “......”
Mu bàn tay đầu ngón tay cô gái chạm nóng rực, như những đốm lửa nhỏ đang bùng cháy, càng lúc càng dữ dội.
Gương mặt quen thuộc đó ngay mắt, gần đến ngờ.
Ánh mắt khẽ đọng , rơi đôi môi đỏ mọng ánh nước.
Quý Huyền Tự dời tầm mắt đồng thời nhanh chóng rụt tay .
Thần sắc tự nhiên lắm, giọng điệu cứng nhắc khó chịu: “Không .”
Anh chỉ buồn bực vì vẫn thiếu chút dũng khí.
Rõ ràng là kẻ do dự, thiếu quyết đoán, nhưng trong chuyện , luôn luôn......
Suy nghĩ của Quý Huyền Tự bỗng cắt ngang.
Bởi vì cánh tay mảnh khảnh của cô gái lướt qua tầm mắt , lấy ly bia của .
Ánh mắt Quý Huyền Tự theo tay Chu Chỉ, rơi gương mặt Chu Chỉ.
Anh khẽ mở môi, nhưng nên gì.
Chu Chỉ: “Trêu thôi.”
“Em gọi trai bao cho chứ?”
Cô , khẽ nhấp một ngụm rượu của Quý Huyền Tự, nhét ly rượu tay .
Quý Huyền Tự im lặng.
Anh liên tục vuốt ve ly rượu, cái lạnh từ ly thủy tinh thấm qua, nhưng m.á.u thì sôi sục.
Không thể kiểm soát việc tập trung sự chú ý thành ly nơi Chu Chỉ chạm môi.
Chỗ , chạm qua nhỉ?
Bỗng nhiên chút tiếc nuối.
Hôm nay Chu Chỉ tô son, ngay cả một chút dấu vết cũng để .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-88.html.]
Quý Huyền Tự ngẩng đầu, uống cạn ly bia thủy tinh.
Khóe miệng nở nụ rõ ràng.
Chu Chỉ c.ắ.n môi, nuốt ngược câu tiếp theo —— “gọi cho mấy cô gái xinh ” —— trong.
Thôi bỏ .
Quý Huyền Tự bây giờ căn bản chịu trêu chọc.
Chỉ là...
Cô dạo thể hiện rõ ràng và chủ động như , tại Quý Huyền Tự vẫn mở lời.
Mèo Dịch Truyện
Phải để cô ?
Chu Chỉ ngẩn .
Tạ Tĩnh Văn bên cạnh mà ngớ .
C.h.ế.t tiệt!
Cặp đôi nhỏ thể mở một bàn riêng !
Ánh mắt Lương Mộc Dã rời khỏi Quý Huyền Tự và Chu Chỉ, Trịnh Vân Khinh đang uống rượu một .
Ở bên bao nhiêu năm .
Anh hiểu tại dứt là dứt.
Quý Huyền Tự tương lai còn nước ngoài học, chẳng vẫn ở bên Chu Chỉ đó .
Còn và Trịnh Vân Khinh, các thành phố đại học chỉ cách vài trăm cây .
Rốt cuộc...
Có gì mà hợp chứ?
Triệu Chân Chân: “Mẹ kiếp tiếng Anh! Mẹ kiếp sư phạm!”
“Tao thi cao học! Thi cao học đó!”
Hy vọng đời còn tiếng Anh nữa, Amen.
Trên hành lang, Trần Chính Thanh gạt tay bảo vệ , thẳng mắt quản lý sảnh.
“ quen ông chủ của các .”
Hắn phủi phủi nếp nhăn tay áo, chợt nhớ mối quan hệ .
Trước đó từng gặp bàn ăn.
Quản lý khẩy: “ , ông chủ bảo chuyển lời cho .”
“Anh quá phô trương , thành phố Quỳnh Giang chứa nổi .”
“Nếu còn nên chuyện, thì hãy đến nơi khác.”
Nói , quản lý giơ tay, hai bảo vệ đẩy Trần Chính Thanh ngoài.
Trần Chính Thanh giãy giụa nữa.
Hắn hiểu ý nghĩa câu .
Hắn chỉ siết chặt nắm đấm, hóa leo lên vị trí , đạt đến mức độ vẫn đủ.
Không , tất cả sự nhục nhã sẽ biến thành động lực để tiến lên.
Hắn sẽ ở vị trí cao nhất, Chu Chỉ bỏ rơi, trả giá cho lựa chọn ngu ngốc ngày hôm nay.
Hắn cũng sẽ Cố Uyển liên hôn trở thành vật phụ thuộc, thực chất chẳng gì.
Còn về Quý Huyền Tự.
Cuộc đấu tranh giữa những đàn ông, một kẻ phú nhị đại năng lực gì, căn bản đặt mắt.
Chu Chỉ bước từ nhà vệ sinh thì đụng Cố Uyển đang đợi ở cửa.
Bốn mắt .
Chu Chỉ chủ động mở lời: “Có chuyện gì ?”
Cô thể cảm nhận rõ ràng đổi.
Ngay khi kỳ thi đại học kết thúc, xiềng xích “học sinh ngoan” trói buộc cô bỗng chốc vỡ tan.
Như thể đột nhiên gỡ bỏ nút thắt trong lòng.
Tính cách con sẽ đổi, tuy cuối cùng sẽ trở thành như thế nào, nhưng ít nhất hiện tại đang theo hướng .
Cố Uyển kinh ngạc sự chủ động của Chu Chỉ, cô khoanh tay, khẩy một tiếng.
“Có thể khiến Quý Huyền Tự cam tâm tình nguyện ch.ó cho cô.”
“Điểm , phục cô.”
Cố Uyển , giọng điệu cảm xúc.
Chỉ là thuật sự thật mà thôi.
Quý Huyền Tự...
Quý Huyền Tự mặt Chu Chỉ Quý Huyền Tự mà cô quen .
Một tính cách ương ngạnh, lạnh lùng và u ám như , thể khuất phục chắc chắn cũng là một nhân vật đáng gờm.
Chu Chỉ...
Cố Uyển đ.á.n.h giá Chu Chỉ, kiêu ngạo nhấc cằm lên: “Chỉ là cô nhầm hướng .”
“Muốn gả nhà họ Quý, Quý tổng gật đầu đồng ý.”
“Thương nhân trọng lợi, cô nghĩ Quý Huyền Tự thích cô thì cô thể vững vị trí Quý phu nhân ?”
“Cô từng gặp Quý tổng ?”
“Cô dám gặp ?”
Giọng Cố Uyển càng lúc càng lớn, như thể càng lúc càng tự tin.