Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 8: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:33:44
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nói tiếp về phía lớp 12/3, khí dần trở nên căng thẳng.

 

Thật cũng lâu lắm, thời gian Chu Chỉ im lặng đến một phút.

 

trong mắt giáo viên, điều coi là một hình thức chống đối khác.

 

Giáo viên thể d.ụ.c cau mày, mạnh mẽ xoa đầu tóc húi cua của , danh sách điểm danh: “Chu Chỉ…”

 

Sao đứa nào đứa nấy cũng cứng đầu thế, tóc gì mà xõa, mùa hè nóng !

 

Không hiểu nổi.

 

“Thưa thầy.”

 

Chu Chỉ buông dây buộc tóc cổ tay, hai tay buông thõng tự nhiên, cô ngẩng đầu, mắt giáo viên thể dục.

 

Giọng của cô gái lạnh.

 

Trong trẻo, như tuyết tan chảy mùa xuân, kỹ còn mang theo mùi cỏ non.

 

Khiến sự tức giận của tự chủ mà tan vài phần.

 

“Thưa thầy, sẹo ạ.”

 

“Em thể buộc tóc ?”

 

Chu Chỉ đưa tay lên, ngón tay luồn qua mái tóc dài, ấn cổ.

 

Tiếng xì xào bàn tán ồn ào đột ngột dừng , ánh mắt của ít đều đổ dồn cổ cô gái.

 

Tóc đen che , thấy gì cả.

 

trong tâm trí ít , vết sẹo uốn lượn đó, phá hủy vẻ hài hòa.

 

Cơn giận nhen nhóm trong giáo viên thể d.ụ.c chợt tắt hẳn.

 

Anh thở dài, phẩy tay bảo họ chạy .

 

Haizz, chuyện như thế .

 

Chuyện liên quan đến lòng tự trọng của học sinh, vẫn xử lý thế nào.

 

Học sinh lớp 12, tâm tư luôn nhạy cảm và mong manh, việc học hành và thi đại học tiêu tốn quá nhiều năng lượng và sự chú ý của họ.

 

Haizz.

 

Chuyện hôm nay, đúng là vẽ vời thêm chuyện, rắc rối!

 

Trên bộ sân tập, chỉ còn mỗi lớp 12/3 đang chạy.

 

Yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng tiếng thì thầm.

 

những ánh mắt dò xét vẫn luôn hiện hữu.

 

Những ánh mắt ác ý, sự tò mò vô thức nảy sinh, Chu Chỉ để tâm.

 

Trái tim như một bàn tay siết chặt, bức bối, chua xót, âm ỉ đau.

 

Cô chỉ là… dối.

 

Không nên dối.

 

cô vẫn một học sinh ngoan trong mắt .

 

Cố Uyển Chu Chỉ vài , đáy mắt thêm vài phần khinh thường.

 

Ngọc tì vết.

 

Một khi tì vết, thì còn là ngọc nữa, cùng lắm chỉ là mảnh thủy tinh, sỏi đá.

 

Sau khi giải tán, Chu Chỉ bóng cây khán đài cao, xuống bộ sân vận động.

 

Tâm trí cô thả lỏng, ngón tay miết nhẹ lên vết sẹo thô ráp, đáng sợ cổ tay.

 

Đối với quá khứ, chỉ khi dứt bỏ mới thể đón chào một cuộc sống mới .

 

luôn những thứ...

 

Không thể nào dứt bỏ .

 

Ngón tay cô gái nhẹ nhàng lướt qua tai, ánh mắt dừng một vệt bạc sáng chói.

 

Sân tập nhộn nhịp, tươi tắn, ít đang úp mặt khán đài bên cạnh để bài tập.

 

phần đông hơn là tận dụng những cơ hội hiếm hoi để đổ mồ hôi và tận hưởng sự tự do.

 

Tống Quân ôm bóng rổ, mặt rạng rỡ tươi , xáp gần Từ Nghiêu và Quý Huyền Tự.

 

Tiết thể d.ụ.c đấy!

 

Khoảng thời gian thư giãn quý giá bao.

 

Từ Nghiêu đ.ấ.m một cú vai Tống Quân, giọng chút bất mãn: “Lớp thế hả, chậm thế, bọn tớ đợi lâu lắm .”

 

“Thời gian là vàng bạc, thằng nhóc Tống Quân đúng là phá của g.i.ế.c mà!”

 

Mấy bạn lớp khác đang đợi gần đó cũng hùa theo.

 

Tống Quân bất lực giang hai tay.

 

Thì chịu thôi chứ .

 

“Lỗi của tớ, của tớ.” Tống Quân giơ tay đầu hàng, “Mời ăn dưa hấu ?”

 

Từ Nghiêu: “Ối ối ối! Thằng nhóc bình thường tí nào, thường ngày c.h.ử.i đất mắng trời, hôm nay thái độ nhận thế .”

 

“Cậu uống nhầm t.h.u.ố.c ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-8.html.]

 

Tống Quân đảo mắt: “Thì , cố ý, thể đổ cho cô bé xinh .”

 

Cái từ "cô bé xinh " , cũng học theo Từ Nghiêu mà gọi bừa.

 

Trước mặt Chu Chỉ, dám gọi.

 

Một học sinh ngoan ngoãn, hiểu chuyện, yên tĩnh như thế, dường như thể ảnh hưởng đến từ trường của , gần đây ở hàng ghế cuối lớp, thậm chí còn ít c.h.ử.i thề hơn.

 

Bốn chữ "cô bé xinh " thốt , khí xung quanh lập tức đổi.

 

Từ Nghiêu đạp Tống Quân một cái, nháy mắt truyền tin.

 

Quả nhiên, Quý Huyền Tự dừng bên cạnh hai .

 

Sự im lặng kéo dài, như một con thú nhốt đang giãy giụa, một lúc lâu , mới chịu thỏa hiệp.

 

Giọng của thiếu niên lạnh lẽo, trong trẻo, bớt sự lười nhác thường ngày, thêm chút nghiêm túc: “Cô ?”

 

Vẫn là...

 

Không thể nào ngơ.

 

Trong lòng Ngô Nhã đắc ý, cô ngậm kẹo mút, ngẩng đầu cô gái đang cao, mặt nở nụ .

 

Ban đầu chỉ định gây chút rắc rối cho Chu Chỉ.

 

Không ngờ còn thể khiến khác tự vạch áo cho xem lưng, lời quá chứ.

 

đẩy Triệu Chân Chân một cái, chỉ Chu Chỉ: “Đi thôi, an ủi bạn học mới chút ?”

 

Thêm dầu lửa, móc mỉa, chọc trúng tim tốn ít công sức.

 

Triệu Chân Chân: “Thôi bỏ , tự , tiết tớ còn tìm giáo viên tiếng Anh học thuộc từ vựng.”

 

Chủ yếu là...

 

Thị thì vẫn chọn quả mềm mà nắn, Chu Chỉ rõ ràng .

 

rước rắc rối .

 

Ngô Nhã khẩy hai tiếng, bước qua Triệu Chân Chân, men theo cầu thang khán đài lên.

 

“Ối chà, vết sẹo to lắm hả, cứ che che giấu giấu cho xem thế?” Ngô Nhã khoanh tay, chân cong, mặt Chu Chỉ, đ.á.n.h giá cô gái từ xuống .

 

thậm chí còn vén tóc Chu Chỉ lên, để cái ai phơi bày mắt .

 

Bản ti tiện, nên thể chịu khi thấy khác .

 

Chu Chỉ hồn, ngẩng đầu Ngô Nhã một cái, chút biểu cảm, dậy định rời .

 

Người liên quan.

 

Chuyện liên quan.

 

Kẻ hề.

 

Ngô Nhã phớt lờ, trong lòng tức tối, giơ tay định túm tóc Chu Chỉ.

 

Nhanh hơn cô là Chu Chỉ, như thể đoán , cô nắm chặt cổ tay của Ngô Nhã.

 

“Tránh xa .”

 

Chữ "cút" nung nấu trong miệng lâu, nhưng Chu Chỉ vẫn nuốt ngược , bằng một cách lịch sự hơn.

 

Có lẽ vì giọng điệu của cô gái quá lạnh, đôi mắt đen láy quá u ám, Ngô Nhã bỗng chốc ngẩn tại chỗ.

 

Hai cao, chỉ cần để ý, sân tập cũng thể rõ.

 

Từ Nghiêu tranh thủ lúc nghỉ thấy, nhịn chọc cánh tay Quý Huyền Tự: “Anh Quý, gây phiền phức cho bạn học Chu kìa.”

 

Cái gì mà chán ghét với thù hận cơ chứ.

 

Ai cũng bảo thấu bản chất qua hiện tượng, dường như ngửi thấy một mùi vị bất thường.

 

Quý Huyền Tự đầu , chỉ nắm chặt tay, đôi môi mỏng cong lên, là vẻ mặt nửa nửa : “Liên quan gì đến .”

 

Ai thể gây phiền phức cho cô chứ.

 

Từ Nghiêu: .....

 

C.h.ế.t tiệt.

 

Chẳng lẽ nghĩ nhiều !?

 

Thời gian nghỉ ngắn ngủi kết thúc, khi đặt chai nước khoáng xuống, Quý Huyền Tự cực nhanh liếc bậc cao nhất của khán đài.

 

Trống rỗng.

 

Mèo Dịch Truyện

Không ai.

 

Ngô Nhã xoa xoa cổ tay, mặt mày khó coi xuống từ cầu thang bên cạnh.

 

Cổ tay nắm chặt vẫn còn âm ỉ đau.

 

C.h.ế.t tiệt, cô một tiểu bạch hoa yếu ớt dọa cho sợ, thể , sức mạnh cũng khá lớn.

 

Trước mặt bàn dân thiên hạ cô tiện tay.

 

học kỳ còn dài, còn nhiều cơ hội lắm.

 

Lương Mộc Dã dựa một bên, thấy Ngô Nhã xuống, liền chế giễu: “Đồ ngu.”

 

Bị lợi dụng mà còn vui vẻ mặt.

 

Với cái kiểu của Chu Chỉ, vẻ gì là tiểu bạch hoa dễ bắt nạt chứ.

 

 

Loading...