Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 74: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:34:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường về nhà, Chu Chỉ tiện tay mở bảng tin bạn bè.
Bài đầu tiên là của Trịnh Vân Khinh.
Vài bức ảnh biển kèm theo.
Kèm theo một đoạn văn bản – Gió nhớ vẫn thổi đến Kim Dương.
Chu Chỉ: "..."
Từ ngữ quen thuộc ghê, thấy ở khắp nơi .
Chỉ là sắp Tết đến nơi , nhiều đến thành phố Kim Dương thế nhỉ.
Khi hai về đến nhà, cơm nước chuẩn xong.
Sườn om, sườn xào chua ngọt, thịt bò hầm khoai tây, tôm tít rang muối...
Nhìn qua một cái, màu sắc, mùi vị, hương thơm đều đầy đủ.
Trong lòng Quý Huyền Tự chút hụt hẫng rõ thành lời. Anh một cơ hội để trổ tài.
Chu Nghị vẫy tay với hai , mặt : "Mệt ?"
Ông đặt đĩa cherry rửa sạch mặt hai , vẻ mặt tươi hiền lành.
Quý Huyền Tự định lắc đầu, Chu Nghị tiếp tục .
"Chơi cả ngày , mau ăn cơm ."
"Lát nữa hai đề toán để nghỉ ngơi cho khỏe."
Chu Chỉ khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ đồng tình.
Quý Huyền Tự im lặng.
Hai chữ " mệt" thốt , cũng đành nuốt ngược bụng.
Nghỉ ngơi cho khỏe, chẳng lẽ cần quan tâm đến sống c.h.ế.t của bộ não ?
"Mai một buổi đấu giá, hai đứa ?" Chu Nghị liếc Quý Huyền Tự một cái, hỏi.
Quý Huyền Tự gật đầu, đó Chu Chỉ.
Anh thêm nhiều thời gian ở bên Chu Chỉ, trải qua nhiều kinh nghiệm đa dạng hơn.
Còn chuyện ở nhà đề toán, thì đó là thứ yếu trong thứ yếu.
Chu Chỉ thong thả bóc vỏ tôm, ngẩng mắt quét Quý Huyền Tự một cái.
Trong mắt thiếu niên lóe lên tia sáng mà cô từng thấy.
Chắc là khao khát học bài.
Chu Chỉ cụp mắt, khóe miệng kìm nụ : "Được."
Chu Nghị: "Tốt quá."
"Vậy thì tối nay thêm một đề vật lý nữa nhé."
Quý Huyền Tự: "..."
Miếng sườn trong miệng hình như còn thơm nữa .
Buổi đấu giá tổ chức tại tầng cao nhất của khách sạn Rigorton ở trung tâm thành phố Kim Dương.
Khi Chu Chỉ và Quý Huyền Tự cửa, phục vụ dẫn phòng riêng ở gác lửng tầng hai.
Mở cửa sổ là thấy sân khấu trưng bày, cách gần như thẳng , dù là màn hình điện tử vật phẩm thật cũng thể thấy rõ nhất.
Hương lan tỏa.
Cô liếc một cái thấy Tạ Tịnh Văn ở đại sảnh phía .
Mèo Dịch Truyện
Nhìn tiếp là Triệu Thế Kiệt.
Không vì lý do gì khác, mái tóc xanh lam quá nổi bật.
Ở những nơi như buổi đấu giá , ai nấy đều vest đen giày tây, trông vẻ đàng hoàng tử tế.
Triệu Thế Kiệt dù mặc vest thắt cà vạt thì vẫn trông như một tên côn đồ vặt.
Đặc điểm cá nhân rõ ràng.
"Em đang gì ?" Quý Huyền Tự theo ánh mắt của Chu Chỉ xuống.
Dưới đại sảnh nhiều .
Chu Chỉ: "Nhìn, Từ Nghiêu."
Từ Nghiêu và Tống Quân hai ở phía bên trái hàng thứ hai, rướn cổ ngó khắp nơi.
Quý Huyền Tự: "Hừ."
Từ Nghiêu ư?
Từ Nghiêu gì mà chứ.
Trên mặt hoa ?
Chu Chỉ: ?
Thật là khó hiểu.
Bánh ngọt và món tráng miệng đưa lên bàn, Chu Chỉ lật xem thông tin vật phẩm đấu giá bàn.
Đều đồ đặc biệt quý giá.
Quả nhiên, là sân chơi của mấy đứa tiểu bối bọn họ.
Có một con búp bê cao mét tám, là tác phẩm của một nhà thiết kế nổi tiếng Pháp.
Rất dễ thương.
Giống như Pinocchio.
Có thể đặt phòng của Quý Huyền Tự.
Chu Chỉ nhanh chóng lật đến trang cuối cùng của cuốn sổ, thở dài một .
Quý Huyền Tự: "Sao ?"
Anh nghiêng về phía , ánh mắt chăm chú, lông mày khẽ cau , trong mắt tràn đầy sự quan tâm.
Chu Chỉ: "Không gấu Beiken."
Thật đáng tiếc.
Cô đặt một con gấu Beiken siêu lớn ở hành lang lối phòng của Quý Huyền Tự.
Quý Huyền Tự: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-74.html.]
Anh thầm c.h.ử.i thề hai tiếng trong lòng, khẽ khịt mũi, ngẩng mắt lên.
Giọng điệu cứng nhắc: "Trước Tết em sẽ nhuộm tóc đen ."
Lần đầu tiên, cảm thấy tóc bạc trông thật khó coi.
Từ Nghiêu cạnh Tống Quân, đầu thấy Tạ Tịnh Văn.
"Trùng hợp quá!"
Từ Nghiêu mắt sáng rực.
Tạ Tịnh Văn: "Cũng khá trùng hợp."
Từ Nghiêu nóng lòng chạy tới, hạ giọng hỏi: "Nghe Trần Chính Thanh lớp xảy chuyện ?"
Tạ Tịnh Văn: " ."
Từ Nghiêu chậc chậc hai tiếng.
Trước đây và Trần Chính Thanh học cùng lớp, đôi khi thấy vết tát mặt Trần Chính Thanh, còn lén lút bất bình cho Trần Chính Thanh.
Thầm mắng c.h.ử.i điên khùng trong truyền thuyết của Trần Chính Thanh một trận.
Bây giờ , thật sự quá ngốc nghếch.
Từ Nghiêu: "Đã tuyên án ?"
Tạ Tịnh Văn lắc đầu: "Nhà họ Trần thừa nhận bắt cóc, cứ khăng khăng là nhặt ..."
Loại lời dối quỷ quái mà cũng tin, đúng là điên .
Tống Quân: "Ồ, viên hồng ngọc chất lượng tồi."
Cậu cầm cuốn sổ chỉ cho Từ Nghiêu.
Từ Nghiêu nhướng mày, vẻ mặt trêu chọc: "Ồ, bạn gái hả?"
Tống Quân: "Thần kinh, mua tặng ."
Thế giới , đúng là một cái não chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.
Còn một điểm quan trọng nhất.
Tống Quân nghiêm nghị : "Chưa đủ tuổi yêu đương."
Từ Nghiêu: "..."
Mẹ kiếp, Tống Quân mới là đồ thần kinh thật sự.
Thành phố Kim Dương và thành phố Lâm Giang máy bay mất bao lâu.
Có buổi đấu giá, đến hóng hớt ít.
Cố Dương chính là một trong đó.
Bố về nhà, ngày nào cũng chị hai cãi với .
Khóc lóc ỉ ôi, đứa nào đứa nấy còn bắt phân xử.
Phiền đến c.h.ế.t.
Chi bằng đến thành phố Kim Dương tránh bão một thời gian.
"Hả?"
Khi thấy Quý Huyền Tự và Chu Chỉ, Cố Dương còn cố tình dụi dụi mắt.
Tề Trừng đang bên cạnh tắt điện thoại, cau mày hỏi: "Sao ?"
"Quý Huyền Tự."
"Người thừa kế của Quý gia ở Quỳnh Giang."
Cố Dương chằm chằm bóng lưng Quý Huyền Tự, giọng điệu nhàn nhạt.
Từ đến nay luôn là nhân vật mà bọn họ cần nịnh bợ.
Trong lòng đặc biệt khó chịu.
Con ngốc Cố Uyển , ba năm mà vẫn thể hạ gục.
"Là !" Tề Trừng hét lớn một tiếng, trợn mắt .
là khắp thế gian tìm thấy, tìm thấy chẳng mất công sức gì.
Chính là hai , hại hôm qua đ.á.n.h đòn, bây giờ m.ô.n.g vẫn còn đau.
Nếu hôm nay buổi đấu giá, cầu xin giúp, khi còn cắt nửa tháng tiền tiêu vặt nữa.
Tề Trừng hai bước đuổi theo.
Hôm nay đến đây còn mang theo vệ sĩ, khách sạn Rigorton nhà còn cổ phần.
Không tin còn thể chịu thiệt thòi tay hai nữa!
Tiếc là vạt áo của Quý Huyền Tự lóe lên ở góc rẽ biến mất tăm.
Khi lên đến tầng hai, khắp nơi đều là vệ sĩ của những khác .
Tề Trừng cũng thể gõ cửa từng phòng một .
"Thiếu gia Tề, quen ?" Cố Dương dò hỏi.
Tề Trừng nghiến răng nghiến lợi: “Hắn hóa thành tro cũng nhận .”
“Hôm nay nhất định tìm cơ hội dạy dỗ một trận.”
Cố Dương: “Quý Huyền Tự dù cũng là thừa kế của nhà họ Quý.....”
Tề Trừng đột ngột đập mạnh điện thoại xuống bàn , khinh thường hừ lạnh: “Đây là Kim Dương, Quỳnh Giang.”
“Nhà họ Tề chúng và nhà họ Quý càng giao thiệp ăn gì.”
“Huống hồ cường long bất áp......”
Câu đó một nửa thì chợt dừng .
Không thích hợp.
Tề Trừng hừ một tiếng, gì nữa.
Nhà họ Quý.
là một thế lực khổng lồ, ngành nghề kinh doanh trải rộng.
đây là thành phố Kim Dương.
Hơn nữa, Tề Trừng của ngày hôm nay còn là Tề Trừng của ngày hôm qua nữa!
Tề Trừng của ngày hôm nay, tuyệt đối sẽ vì vỏn vẹn mười lăm nghìn mà hạ thấp , vứt bỏ tôn nghiêm của bản !