Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 68: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:34:51
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tối hôm đó, Chu Chỉ theo Chu Nghị trở về thành phố Kim Dương.
Thành phố Kim Dương ở phía Nam và giáp biển, so với thành phố Quỳnh Giang, nhiệt độ cao hơn, thời tiết hơn, đến giờ vẫn tuyết rơi.
Kết quả xử lý sự việc, là Trịnh Vân Khinh gửi tin nhắn báo cho cô ngày hôm .
Chu Chỉ xích đu trong vườn, tin nhắn trong nhóm WeChat ngừng báo 99+.
"Trần Chính Thanh rời nhóm !?"
" thấy cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ở trong nhóm nữa."
"Vãi chưởng! bỏ lỡ điều gì!"
"Chuyện gì ! Chuyện gì !"
"Cầu xin tin tức nóng hổi."
"Nhắn riêng..."
"Trời ơi, cái loại lời lẽ đó mà cũng ."
"Sớm sẽ xảy chuyện , thà ở nhà học thuộc bài văn tiếng Anh còn hơn."
"Xui xẻo..."
Chu Chỉ từng tin một, liên tục nổi lên.
"Nha đầu!"
"Ăn thịt nướng thôi, đến đây!"
Lò nướng trong nhà đặt sẵn bãi cỏ trong vườn, Chu Nghị chiếc bàn nhỏ tạm bợ, xiên những miếng thịt ướp.
Cách hồ nước trong sân, ông ngẩng đầu Chu Chỉ đang tập trung, lên tiếng gọi.
"Con xem gì mà chăm chú ?" Chu Nghị giả vờ hỏi một cách vô tình.
Nửa năm nay, tinh thần của Chu Chỉ ngày càng hơn.
Xem việc cho cô học là một quyết định đúng đắn.
Một ở nhà buồn bực, sớm muộn gì cũng sinh bệnh.
Chu Chỉ: "Tin nhắn trong nhóm lớp."
Tiện thể trả lời những biểu cảm khó hiểu (chó con ) ( xoay vòng bão tố) ( vặn vẹo co giật) ( lê lết âm u) của Quý Huyền Tự.
Sau khi điện thoại, tần suất trò chuyện của cô và Quý Huyền Tự trở nên thường xuyên.
Chỉ là mấy ngày gần đây, Quý Huyền Tự dường như đặc biệt uể oải.
Thậm chí sáng sớm sáu giờ gửi bài toán cho cô.
Thật điên rồ.
Chu Chỉ thật lòng đ.á.n.h giá.
Chu Nghị khóe miệng Chu Chỉ nhếch lên, tâm trạng cũng theo đó mà thoải mái.
Trông sức sống hơn hẳn.
Cô gái mười tám tuổi nên , nên vô tư lự.
"Ngon quá."
Chu Chỉ lên tiếng khen ngợi.
Ăn đồ ăn ở trường lâu , bữa cơm ở nhà đặc biệt thuộc.
Sau bữa ăn, Chu Chỉ bên đình nhỏ, cho cá chép cảnh trong hồ ăn.
Đỏ, đen, vàng.
Và cả những con xí nữa.
Giá nướng và bàn dọn , nhưng trong khí vẫn còn vương vấn mùi thơm.
Tin nhắn điện thoại nhấp nháy liên tục.
Số lượng tin nhắn trong khung chat của Quý Huyền Tự vẫn ngừng tăng lên.
— "Toán thi 140 điểm, cố gắng 140 ngày đủ ?"
— "Cậu thi Kinh Đại ?"
— "Bài hàm khó quá."
— "..."
— "Hơi nhớ ."
—— "Thôi , thật cũng đến thế."
—— "Em thể đến tìm ?"
Tin nhắn dừng ở câu , như đang chờ đợi một câu trả lời.
Khóe môi Chu Chỉ cong lên, mặt nở một nụ chân thành hơn.
Thật khó mà tưởng tượng Quý Huyền Tự mạng nhiều, dai, thích cằn nhằn đến .
Kết hợp với khuôn mặt cảm xúc của trai , cô bỗng thấy buồn một cách khó hiểu.
Chu Chỉ lượt trả lời từng tin nhắn.
Khi đến tin cuối cùng, cô thấy Chu Nghị mặc đồ đen, vẻ mặt nghiêm nghị bước từ phía đối diện hòn non bộ.
Chiếc xe màu đen đỗ ngay cửa biệt thự.
Chu Chỉ siết chặt điện thoại trong tay, cô hít sâu một đột nhiên lên tiếng.
"Bố!"
Chu Nghị vội đầu .
Ông theo bản năng giấu cái túi đang cầm lưng.
Chu Chỉ bước hai ba bước đến mặt ông.
"Con gái..."
Chu Nghị mở miệng, nhưng gì.
Ông luôn đến viếng vợ ngày Tiểu niên.
Ba năm qua, Chu Chỉ hầu hết thời gian đều ở trong nhà, ông dặn giúp việc trông nom cô cẩn thận, còn thì đến nghĩa trang.
Đây là điều Chu Chỉ đối mặt.
Ông bao giờ chủ động nhắc đến mặt cô.
Sự nhạy cảm thể , ông luôn cảnh giác lúc.
Chu Chỉ siết chặt điện thoại, vẫn ngừng dùng sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-68.html.]
Các cạnh điện thoại lạnh buốt như băng, thể hiện sự tồn tại mạnh mẽ.
"Bố."
"Con cũng ."
Môi Chu Chỉ run, tim bắt đầu đập dữ dội.
Cô cảm thấy lạnh run khắp , nhưng cuối cùng vẫn câu .
Cô cũng .
Tết Thanh minh, Tết Đoan ngọ, Lễ Thất tịch...
Các loại lễ tết khác .
Cô cửa sổ tầng hai luôn thể thấy bóng lưng Chu Nghị vội vã rời .
Cô Chu Nghị .
Cô cũng vô cùng.
Cô chống sự thật, oán trách sự yếu đuối của bản .
Chu Chỉ thấy sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt Chu Nghị, cô ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của ông.
—— "Bố."
—— "Con cũng ."
Âm thanh lặp nữa dần trở nên kiên định.
Mấy căn nhà cũ của nhà họ Quý đèn lồng đỏ treo cao, giăng mắc rực rỡ.
Không khí năm mới tràn ngập.
Mèo Dịch Truyện
Họ hàng, bạn bè, đối tác.
Khách đến thăm nối tiếp ngừng.
Tuy chỉ là ngày Tiểu niên, nhưng ai ghét bỏ cơ hội lộ diện chứ.
Quý Huyền Tự trong phòng ngủ tầng ba, qua lầu, xe cộ tấp nập chẳng liên quan gì đến .
Lúc , đang dán mắt tin nhắn trong điện thoại.
Xem xem hết đến khác.
Mười phút.
Hai mươi phút.
Hai mươi lăm phút.
Hai mươi sáu phút.
Hai mươi sáu phút năm giây.
Sao Chu Chỉ vẫn trả lời tin nhắn của ?
Rõ ràng mỗi tin đều hồi âm, chỉ riêng tin đó là .
Tại ?
Là quên .
Hay là... đến tìm cô.
Quý Huyền Tự bực bội giơ tay vò tung mái tóc, bàn bừa bộn những tờ đề toán.
Anh cẩn thận từng câu trả lời của Chu Chỉ, cố gắng tìm kiếm sự đổi về ngữ khí và cảm xúc giữa các dòng chữ.
tác dụng.
Có quá tự luyến ?
Rõ ràng ngữ khí và nội dung trò chuyện giữa họ vấn đề gì.
Gọi điện hỏi thử?
Có vẻ quá cố ý.
Quý Huyền Tự trong căn phòng lớn và trống trải.
Nửa lúc , khẽ tặc lưỡi, khoác áo khoác đẩy cửa .
Anh đến Kim Dương Thị.
Ngay bây giờ.
Lập tức.
Quý Huyền Tự cửa, vặn đụng Quý Sâm đang bước từ thang máy.
"Đi đấy!?"
Quý Sâm nhíu mày, thấy Quý Huyền Tự là ông thấy ngứa tay, khó chịu, hô hấp thông.
con lớn.
Bây giờ chỉ đ.á.n.h mắng căn bản tác dụng.
Huống chi, ông chắc là đối thủ của Quý Huyền Tự.
Quý Huyền Tự , Quý Sâm liền lùi một bước trong thang máy rời .
Hai giằng co vài giây, Quý Huyền Tự về phía cầu thang ở cuối hành lang.
"Con Kim Dương Thị?"
Quý Sâm chỉ mất chốc lát đoán .
Nhìn bóng lưng Quý Huyền Tự khựng , Quý Sâm đoán đúng.
Lập tức yên tâm ít.
Đi tìm Chu Chỉ thì còn gì bằng.
Hoàn cần lo lắng thằng nhóc hỗn xược đ.á.n.h , uống rượu, gây rắc rối cho ông.
"Khoan !" Quý Sâm đột nhiên lên tiếng, nhanh chân về phía Quý Huyền Tự.
Chàng trai như thể thấy, biến mất ở lối cầu thang.
"Có một chuyện nhắc nhở con."
"Liên quan đến nhà họ Chu."
Quý Sâm yên tại chỗ, đuổi theo nữa, giọng ông cố tình nâng cao.
đầy vài giây, bóng dáng biến mất ở lối cầu thang xuất hiện.
Quý Huyền Tự bước hai bước đến mặt Quý Sâm, giọng pha lẫn sự thiếu kiên nhẫn.
"Chuyện gì?"