Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 63:: Lời Mời ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:34:46
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kế hoạch ban đầu của năm học cấp ba là sẽ nghỉ ngày Tiểu Niên.
một dũng cảm rõ danh tính tố cáo lên Sở Giáo dục, và ngày Tiểu Niên, nhà trường cuối cùng cũng thông báo cho học sinh nghỉ học.
Khi Chu Chỉ nhận điện thoại, tin nhắn của Quý Huyền Tự trong WeChat hiển thị 99+.
Ở New Zealand.
Mặt trăng.
Đường bờ biển.
Món ăn của da trắng khó ăn.
Và món bánh bao ăn bằng d.a.o nĩa.
Từ ngày Quý Huyền Tự rời , mỗi ngày đều những chia sẻ khác về cuộc sống.
Liên tiếp vô biểu tượng cảm xúc ch.ó ngậm hoa hồng, khiến lòng bất ngờ.
—— “Chưa định ngày về.”
—— (Khóc! Khóc!)
Tin nhắn cuối cùng của Quý Huyền Tự khiến Chu Chỉ thấy chùng xuống.
Nỗi nhớ như một loại virus lây lan, từ trong tâm trí đến tận đáy lòng.
Cô bao giờ phủ nhận, cô quen với cuộc sống Quý Huyền Tự, dù là hiện tại đây.
Tại cứ ở nước ngoài mà về.
Chu Chỉ lo lắng.
Khả năng lớn là do bất đồng ý kiến với chú Quý, khi giam lỏng cũng chừng.
Khi cô đang do dự trả lời thế nào.
Nhóm lớp động tĩnh.
Là Trần Chính Thanh.
—— “Cuối tuần tiệc mừng nhập học, tại Hưng An Lầu, kính mời .”
Một lời mời chính thức.
Thậm chí thấy chút thành ý nào.
vẫn khiến một lượng lớn xôn xao.
Đây lẽ là đầu tiên Trần Chính Thanh phát biểu trong nhóm lớp, ít vây xem bàn tán và đùa giỡn.
Tin nhắn nhóm trôi nhanh.
Trần Chính Thanh vẫn đăng thêm bất kỳ điều gì.
Suất tuyển thẳng Đại học Kinh Đô cuối cùng thuộc về Trần Chính Thanh, Tạ Tĩnh Văn và một nam sinh lớp khác.
Nhà trường còn tổ chức một cuộc họp lớn để khuyến khích tất cả học sinh học tập, đặt mục tiêu Đại học Kinh Đô, dũng cảm phấn đấu, rạng rỡ tổ tông.
Triệu Chân Chân ngang qua Chu Chỉ, giọng điệu ngạc nhiên: “Bây giờ tổ chức tiệc mừng nhập học ?”
“Thế thì phô trương quá!”
Đáng lẽ đợi kỳ thi đại học mới hợp lý chứ.
Trần Chính Thanh rõ ràng luôn khiêm tốn.
Lần quá phô trương.
Chu Chỉ thoát khỏi giao diện trò chuyện nhóm lớp, thấy tin nhắn của Tạ Tĩnh Văn.
—— “Chu Chu, quá, cùng nha!”
Tạ Tĩnh Văn gửi một đống biểu tượng ch.ó để thể hiện sự sốt ruột của .
Bên là Trịnh Vân Khinh.
—— Cậu ?
Ngón tay Chu Chỉ dừng màn hình, cuối cùng chỉ trả lời tin nhắn của Quý Huyền Tự.
WeChat của cô bao giờ nhộn nhịp đến .
“Con bé!”
Chu Nghị vỗ vai Chu Chỉ, mặt đầy nụ hiền từ.
Ông mấy tháng gặp Chu Chỉ!
Trông vẻ, ở trường học vẫn .
“Nghỉ học , hôm nay về nhà ?” Chu Nghị nhận lấy vali hành lý của Chu Chỉ tùy tiện hỏi.
Từ thành phố Kim Dương và thành phố Quỳnh Giang, máy bay chỉ mất hai tiếng.
Lúc nào cũng thể về nhà.
Chu Chỉ im lặng một lúc: “Ngày .”
“Ngày mai tiệc mừng nhập học của bạn học.”
Hưng An Lầu.
Đối với bình thường, đây là một nhà hàng trung cấp.
Các buổi tiệc cưới hỏi, sinh con, tiệc mừng nhập học thường tổ chức ở đây, gian rộng.
“Chu Chu, lo lắng.” Tạ Tĩnh Văn ôm cánh tay Chu Chỉ hít một thật sâu.
Cô luôn một tình cảm khó khó hiểu với Trần Chính Thanh.
Có lẽ thật sự là do vẻ bề ngoài chăng.
Chàng trai ngũ quan sắc sảo, cao ráo, trầm mặc lạnh lùng, mang một cảm giác khó tả.
Luôn luôn khi cô dứt bỏ, cho cô một liều t.h.u.ố.c mạnh.
Cắt đứt, lý xong.
Tạ Tĩnh Văn đôi khi còn nghi ngờ chính là kiểu "não yêu" trong truyền thuyết.
Chu Chỉ: “Đừng lo.”
Tạ Tĩnh Văn: “...”
Tốt lắm, g.i.ế.c c.h.ế.t cuộc trò chuyện .
Một nửa học sinh trong lớp đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-63-loi-moi.html.]
Một phần là nhân cơ hội để tạo dựng mối quan hệ , Đại học Kinh Đô dù cũng là học viện cao nhất, tương lai cũng là mối quan hệ.
Một phần khác thì thuần túy là đến ăn chực.
Ví dụ như Ngô Nhã, ví dụ như Triệu Chân Chân.
Lúc hai cùng , vẻ mặt khác .
Ngô Nhã quanh: “Muốn bỏ học quá.”
Không học nổi nữa.
Cảm thấy hy vọng gì, dù là phục vụ bưng bê rửa bát cũng .
Triệu Chân Chân buông liền hai câu c.h.ử.i thề: “Chị ơi, em thấy chị điên .”
Khi áp lực học tập lớn, cô còn từng nghĩ đến chuyện nhảy lầu chứ từng nghĩ đến bỏ học.
“Chu Chỉ.”
Giọng Trần Chính Thanh từ trong sự ồn ào truyền đến, khiến ít đầu .
Rồi càng nhiều vây đến.
Nịnh hót hoặc bắt chuyện.
“Ở đây .”
Trần Chính Thanh vẫy tay về phía Chu Chỉ, hai cùng tới.
Trong phòng bao lớn nhất, đang của Trần Chính Thanh .
Khi Chu Chỉ tới, cô khẽ nhíu mày, thoáng chút do dự.
Cho dù là , cũng nên sắp xếp họ cùng bạn bè chứ.
“Chúc mừng.”
Giọng Chu Chỉ nhàn nhạt.
Cô ghét Trần Chính Thanh, nhưng tuyệt đối đến mức thích.
Đối mặt với lời chúc mừng lạnh nhạt của Chu Chỉ, Trần Chính Thanh để tâm.
Trên mặt lộ nụ , thần sắc nhuộm vài phần tự mãn.
“Không cần chúc mừng, cũng thể .”
“ đợi ở Đại học Kinh Đô.”
Chu Chỉ: “...”
Lại là cảm giác .
Rõ ràng mỗi câu đều sai, nhưng trong lòng cô xong thoải mái chút nào.
Tạ Tĩnh Văn định chúc mừng liền cạn lời trợn tròn mắt.
Cứu mạng, mà giống kiểu đàn ông tự tin thái quá phát biểu thế .
Cô hảo cảm với Trần Chính Thanh thì đúng.
nếu Trần Chính Thanh trời cao đất rộng, quyến rũ Chu Chỉ...
Cứu mạng, cũng tự tè mà soi xem xứng .
Kiêu căng tự phụ.
Quá mức tự mãn.
“Ông nội chúng lợi hại lắm! Các doanh nghiệp trong thành phố tranh đưa tiền cho chúng .”
“Mấy đứa đừng nữa, tiệc mừng nhập học , chúng còn mời cả thị trưởng nữa đó!”
“Con cháu thành đạt ! Đây chính là phượng hoàng vàng từ trong núi của chúng ...”
Trong phòng bao, truyền đến giọng thô kệch của một đàn ông trung niên.
Ngay đó là những tràng nối tiếp .
Trần Chính Thanh: “Vào .”
Chu Chỉ: “...”
Cô im lặng.
Đáng lẽ nên từ chối.
ánh mắt cô xuyên qua cánh cửa đang mở, cô thể thấy ngay phụ nữ tóc bạc nửa đầu đang ở bàn nhỏ trong góc, mặc chiếc áo khoác dài màu đỏ sậm rách rưới.
Bà đang gảy những sợi khoai tây đĩa thành từng đường thẳng.
Khuôn mặt khô cằn nứt nẻ chút biểu cảm.
Đôi tay trần lạnh đến đỏ ửng, vết nứt nẻ do cước sưng tấy, trông t.h.ả.m hại vô cùng.
Với tâm lý "đằng nào cũng đến ", Tạ Tịnh Văn kéo Chu Chỉ theo Trần Chính Thanh phòng riêng.
Vừa bước , những tiếng chuyện bên trong đều nhỏ hẳn .
Hàng chục ánh mắt dính dấp lập tức đổ dồn Chu Chỉ và Tạ Tịnh Văn.
"Ôi chao, cái mặt trông cuốn hút thật."
"Tiếc là m.ô.n.g nhỏ, khó sinh con."
"Chậc chậc chậc, chỉ cái mã, chẳng tích sự gì, là đồ trang trí..."
Những lời thô tục thẳng mặt, đó vài đàn ông phá lên .
Tạ Tịnh Văn da đầu tê dại, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Chu Chỉ.
Từ mấy năm cô cảm thấy dân ở thôn Tùng Vân Sơn hung thần ác sát, vô cùng đáng sợ.
"Đây là bạn học của ."
Trần Chính Thanh phía hai , giọng lạnh lùng, đầy vẻ hung hãn.
Tạ Tịnh Văn lén Trần Chính Thanh một cái.
Mèo Dịch Truyện
Cô cảm thấy Trần Chính Thanh hôm nay khác hẳn so với ở trường.
Trước đây cô bao giờ nghĩ rằng hai loại cảm xúc đối lập như tự ti và tự phụ thể cùng tồn tại một .
Lời Trần Chính Thanh dứt, những đang đùa giỡn nhấm hạt dưa liền kéo quần áo, thẳng lưng nghiêm chỉnh.
"Hoan nghênh."
"Hai bạn học."