Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:34:33
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngủ
Mi mắt Chu Chỉ khẽ run, cô tự nhiên dời ánh mắt .
Quý Huyền Tự khẽ bật , kéo cổ tay Chu Chỉ, bãi đậu xe thấy ngay chiếc xe của nhà họ Chu.
Biển xe của thành phố Kim Dương đặc biệt nổi bật.
Anh nhanh chân hơn tài xế, mở cửa xe cho Chu Chỉ, : “Không .”
“Anh sẽ nấu.”
Không cần Chu Chỉ động tay.
Anh nấu canh giải rượu, cũng nấu cơm.
Hơi ấm trong xe khiến mơ màng buồn ngủ, tiếng dương cầm du dương như thể thôi miên, từ trong ngoài, ngay cả linh hồn cũng dường như ngâm trong nước ấm.
Thư thái, êm ái.
Chu Chỉ mở miệng hỏi, tài xế cứ thế lái xe đến địa chỉ đưa Quý Huyền Tự về chiều nay.
Tầng hai mươi sáu.
Đứng cửa sổ kính sát đất khổng lồ, thể ngắm cảnh đêm sông Quỳnh.
Ánh đèn rực rỡ, lộng lẫy.
Chu Chỉ thực sự để Quý Huyền Tự nấu canh giải rượu, cô uống t.h.u.ố.c giải rượu xe .
Ấm đun nước bàn bắt đầu sôi lục bục.
“Đau đầu.” Quý Huyền Tự sát bên Chu Chỉ, giọng trầm khàn thoát từ miệng.
Chu Chỉ: “Đừng đau.”
Quý Huyền Tự: “......”
Chu Chỉ: “......”
Quý Huyền Tự với chút tâm tư riêng, thẳng , cúi đầu, mắt đối mắt Chu Chỉ.
Đây quả thực là những lời thể thốt từ miệng Chu Chỉ.
Thẳng thắn đến mức nghĩ câu trả lời nào để tỏ vẻ yếu thế.
Chu Chỉ: “...Uống nhiều nước nóng.”
Sau một hồi đối mắt, Chu Chỉ lên tiếng chữa cháy.
Ngoài việc bảo Quý Huyền Tự uống t.h.u.ố.c ngủ, Chu Chỉ nghĩ cách nào khác.
Nước nóng hổi đặt mặt , lọ t.h.u.ố.c gọn trong lòng bàn tay .
Đầu ngón tay cô gái lạnh băng, tựa như ngọc trong suốt, cái chạm nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước gợn sóng trong lòng bàn tay .
Nóng ran từng chút.
Quý Huyền Tự khẽ thở dài, chờ nước trong ly nguội bớt.
Chu Chỉ quanh, tông màu đen trắng chủ đạo, phong cách trang trí tối giản, khiến căn phòng trông trống trải và đặc biệt tiêu điều.
“Nghỉ ngơi thật .”
Ngàn lời cứ quanh quẩn trong lòng, đến cửa miệng, chỉ còn mấy chữ khô khan như .
Nói , khiến lòng chua xót.
Ánh đèn sáng chói mắt, Quý Huyền Tự đột nhiên nắm lấy tay áo Chu Chỉ.
Trong đôi mắt đen láy như ngọn lửa bập bùng cháy, trực tiếp ép , sáng đến mức khiến giật .
“Xuân Lai...”
Anh khẽ gọi cô.
Xuân Lai.
Cái tên chất chứa quá nhiều vẻ , tiếc nuối và đau khổ.
lúc Chu Chỉ còn tâm trí để quan tâm đến nỗi đau nhói âm ỉ trong lòng, ánh mắt của trai quá mức xâm lược.
Như đến từ bốn phương tám hướng, ép đến nghẹt thở.
“Hả?” Cô đáp Quý Huyền Tự, nhưng giọng tự nhiên mềm nhũn, dịu dàng một cách bất ngờ.
Quý Huyền Tự: “Em thể ở ?”
Tối nay.
Anh chán ghét căn nhà lạnh lẽo , chút nào.
Như một ngôi mộ chôn vùi tháng năm.
Anh Chu Chỉ ở bên .
Tia sáng mất mà nay tìm , dù cố gắng hết sức cũng ôm lòng.
Ngay cả khi giữa họ một vết nứt thể hàn gắn.
Anh quan tâm.
Không hỏi tại ba năm nay bặt vô âm tín, chỉ cần hiện tại và khoảnh khắc cô ở bên là đủ.
Chu Chỉ chần chừ, khuôn mặt tái nhợt của Quý Huyền Tự ửng lên sắc hồng như hoa đào, quyến rũ c.h.ế.t , tựa như yêu tinh mê hoặc lòng , khiến cô thể từ chối.
Ở .
Đó là tiếng lòng chân thật nhất của cô.
Cho dù về, cô cũng chỉ một .
Nơi đó nhà cô.
Sự im lặng kéo dài khiến ánh sáng trong mắt Quý Huyền Tự dần tắt lịm, hạ thấp tư thế, níu lấy vạt áo Chu Chỉ.
“Anh sợ tối.”
Lý do của cực kỳ vụng về.
“Được.”
Quý Huyền Tự vẫn câu trả lời mà mong .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-50.html.]
Khi thực sự thấy, sự thỏa mãn thể diễn tả bằng lời tràn ngập trái tim, gần như trào .
“Anh dọn phòng khách.” Quý Huyền Tự chợt dậy, bước chân loạng choạng.
Mãi mới nhận , đầu vẫn còn choáng váng.
Nhìn Quý Huyền Tự rời , Chu Chỉ thu nụ môi, cô gọi điện cho tài xế .
Điện thoại còn kịp tắt màn hình, một cuộc gọi khác đến.
“Alo? Chu Chỉ, là Từ Nghiêu.”
Bên giọng ồn ào, chắc là vẫn tan tiệc.
Chu Chỉ: “Ừm.”
Từ Nghiêu ngọng nghịu, nhưng ý chí kiên định, vài lời giữ trong lòng lâu .
Đã kìm nén suốt hai tiếng đồng hồ.
Không , vẫn , nếu lương tâm sẽ yên.
“Chu Chỉ, Quý... thanh mai trúc mã.....”
Đầu dây bên ngắt quãng, Chu Chỉ miễn cưỡng bắt vài từ khóa.
Chu Chỉ: “ .”
Là thanh mai trúc mã.
Từ khi sinh gắn bó với , cùng trải qua vô năm tháng.
Từ Nghiêu vẫn tiếp tục líu lưỡi: “Anh Quý... yêu cầu vô lý, ... từ chối!”
Chu Chỉ sững sờ.
Yêu cầu vô lý.
Là chuyện cô ở qua đêm ?
Không gì to tát, hồi nhỏ cô thường xuyên ở nhà Quý Huyền Tự cả tuần.
Đối với cô mà , đó là yêu cầu vô lý.
Cô đáp: “Không .”
“......”
Đầu dây bên im lặng lâu, đến mức Chu Chỉ định cúp máy.
Từ Nghiêu mới run rẩy mở miệng: “Xin phiền.”
Anh nhanh chóng cúp điện thoại.
Cha con nhà họ Quý đều ở nhà, nhưng biệt thự cũ của nhà họ Quý vẫn náo nhiệt.
Khi Từ Nghiêu kéo Tống Quân chuẩn rời , nghĩ nghĩ vẫn quyết định gọi điện cho Chu Chỉ sự thật.
mà...
Đã là Quý một thanh mai trúc mã là bạch nguyệt quang , yêu cầu vô lý như thế thì thể dũng cảm chứ!
Không ngờ Chu Chỉ chuyện mà vẫn quan tâm.
Chậc.
Đây chắc là tình yêu đích thực !
Trời ạ, cứ tưởng tiểu thuyết mạng đều là bịa đặt, ngờ là trường phái hiện thực.
Tống Quân xách chai rượu rỗng vỗ mạnh vai Từ Nghiêu, lớn tiếng : “Sảng khoái... sảng khoái......”
Từ Nghiêu tối sầm mặt mũi.
Anh thực sự say .
Cuộc điện thoại khó hiểu của Từ Nghiêu hề ảnh hưởng đến tâm trạng Chu Chỉ, Quý Huyền Tự bước từ căn phòng, bước vững vàng.
Không hề lộ chút men say nào.
vốn dĩ là kiên nhẫn nhất, từ nhỏ , ngoài thể bất kỳ sơ hở nào.
Chu Chỉ đặt điện thoại xuống, dậy.
“Giường dọn xong , êm.” Quý Huyền Tự đẩy vai Chu Chỉ, mở cửa phòng khách.
Trái ngược với màu đen bất biến, căn phòng khách lấy màu xanh chủ đạo, phong cách trang trí kiểu Pháp đơn giản mà vẫn ẩn chứa nét thanh lịch.
Đèn chùm tạo hình hoa nghênh xuân, tỏa ánh sáng dịu nhẹ, những viên pha lê rủ xuống như rễ cây, tràn đầy sức sống.
“Anh...” Chu Chỉ đột nhiên xoay , cô ngẩng đầu, mắt Quý Huyền Tự.
Cô thích căn phòng .
Cô hỏi, nhưng thể .
Nếu là tự đa tình.
Khóe môi Quý Huyền Tự cong lên, khẽ xoa đỉnh đầu cô gái, giọng lạnh lùng nhuốm vẻ ấm áp.
“Chúc ngủ ngon.”
Mèo Dịch Truyện
“Xuân Lai.”
Tim Chu Chỉ đập mạnh, cô đột nhiên cảm thấy Quý Huyền Tự chút khác biệt so với ba năm .
Dưới chiếc áo sơ mi trắng, cơ bắp cuồn cuộn khó giấu, ngũ quan tuấn, còn vẻ non nớt.
Cả hai đều còn là những đứa trẻ.
Cô cố gắng lờ cảm giác tê dại, ngón tay buông thõng bên hông vo ve vạt áo đồng phục.
Cuối cùng, Chu Chỉ vội vàng dời tầm mắt.
Giọng cô khẽ.
“Chúc ngủ ngon.”
“Đông Đông.”
Trong phút chốc, thời gian ngừng , họ dường như trở về cái tuổi vô lo vô nghĩ .
Như thể ba năm chia cách từng xảy .