Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 5: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:35:26
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh em
Giọng Tống Quân lớn, xong liền tự ngả lòng bên cạnh.
Tuyệt vời...
Từ Nghiêu mang bạn bè đến, cũng coi như cố gắng tiếp đãi một phen.
Ha ha ha ha, khoái chí , nên ung dung tự tại giữa chốn giang hồ, nhâm nhi chén rượu đục...
Từ Nghiêu: ???
Cái quái gì thế ?
Nói cái gì !
Từ Nghiêu trợn mắt trừng trừng, cái miệng há hốc nhưng phát âm thanh, chỉ thầm c.h.ử.i rủa trong lòng.
“Anh Quý!”
Từ Nghiêu định lên tiếng giải thích cho , nhưng quá muộn.
Mấy mẫu nam bỏ rơi ở góc phòng, ai bật nhạc, liền nhảy những điệu gợi cảm và tiến thẳng đến mặt Chu Chỉ.
Tiết tấu mập mờ và cuồng nhiệt khiến luôn duy trì sự hưng phấn.
Chu Chỉ nửa dựa sofa, ánh mắt vẫn luôn dán chặt đám mẫu nam mặt.
Phải là...
Mấy trai ngoại quốc đúng là một phong vị riêng.
Ngực nở, eo thon, m.ô.n.g cong.
Hoàn hảo hơn cả những chuyên gia thể hình mà Vương Giai Duyệt ngày nào cũng lướt điện thoại.
Có những trai đến tuổi, cơ bắp mỏng, nhưng đôi mắt xanh biếc như chứa chan tình cảm, nụ trong sáng rực rỡ, hệt như một thiên thần.
Ngón tay lướt qua đùi, dừng một chút ở ngực.
Khi về phía Chu Chỉ, tinh nghịch lè lưỡi.
Chiếc khuyên lưỡi bạc lướt qua mắt Chu Chỉ, nửa mời nửa từ chối.
Chu Chỉ nhướng mày, cô định kỹ hơn thì tầm mắt chìm bóng tối.
Một bàn tay nhẹ nhàng che đôi mắt cô.
Ngay đó, nóng rực truyền đến từ phía .
Nhạc với tiết tấu nhanh dừng , là những tiếng xì xào nhỏ.
Khi cánh cửa phòng đóng , căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Đẹp ?”
Giọng trầm thấp lướt qua tai, gần, mang theo thở ẩm ướt và nóng bỏng, như một ngọn lửa, càng cháy càng dữ dội.
Vẫn còn ở trong phòng, John lặng lẽ lắc đầu, ném cho Từ Nghiêu ánh mắt thương hại.
Từ Nghiêu vẫn còn quá bạo gan.
Mấy mẫu nam quả thực quá nóng bỏng, khiến cũng chút ngứa ngáy.
Các cô gái cùng mẫu nam, Tống Quân một sofa say giấc nồng.
Từ Nghiêu cảm thấy bốn bề trống rỗng, lòng ngổn ngang.
Anh yếu ớt, đáng thương, còn bất lực!
Ai đó cứu với!
Từ Nghiêu chuyển ánh mắt về phía cô gái đang ngay ngắn sofa.
Chiếc áo len mỏng ôm sát hình mảnh mai, những đường kim mũi chỉ thô là chiếc áo hai dây màu đen, để lộ nửa bờ vai tròn trịa trắng nõn.
Rõ ràng là cách ăn mặc hề chỉnh tề, nhưng khiến chỉ thấy ngoan ngoãn, dịu dàng.
Giống như một con búp bê BJD trong tủ kính.
Cảm nhận vô ánh mắt nóng bỏng, Chu Chỉ thản nhiên : “Đẹp.”
Thật bạn cùng phòng của cô đúng.
Ngắm trai sống lâu hơn.
Ngắm gái xinh tự nhiên vận may.
Câu trả lời của Chu Chỉ rõ ràng ngoài dự đoán của nhiều , John vỗ tay kinh ngạc kêu lớn: “Oa!”
Từ Nghiêu: “...”
Anh c.h.ế.t cứng .
Tiếng khẩy vang lên bên tai, mang theo chút ý vị nghiến răng nghiến lợi.
Bàn tay đang che mắt Chu Chỉ của Quý Huyền Tự rút về, tầm của cô khôi phục.
nhanh, đàn ông phía sofa ở gần trong gang tấc, khuôn mặt quen thuộc ngay mắt.
Khoảng cách gần.
Người đàn ông cúi , một tay chống lên vai cô, khi áp sát xuống, ngay cả khí cũng trở nên ngột ngạt.
Khoảng cách gần.
Mùi hương quen thuộc lan tỏa giữa hai , dần nóng lên, dễ dàng khơi gợi d.ụ.c vọng sâu thẳm trong lòng.
Chu Chỉ ngẩng đầu, ánh mắt cô phóng khoáng và trực tiếp thẳng.
Cao quý và ngông cuồng lẫn lộn, tràn ngập vẻ lạnh lùng khó gần.
Cô vươn tay, đầu ngón tay chạm khóe mắt Quý Huyền Tự, ấn nhẹ.
“Chu Chu...”
Quý Huyền Tự chợt lên tiếng, nắm lấy tay Chu Chỉ, nửa quỳ xuống chân cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-5.html.]
Cái tên trở nên ngọt ngào, như bọc đầy mật đường, đặc quánh kéo thành sợi.
“Những gì họ , cũng .”
Quý Huyền Tự cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Chu Chỉ, nở nụ .
Thế là khí chất quanh đổi, vẻ u ám và lạnh lẽo tan biến, lộ ánh nắng mùa đông, mơ hồ ảo diệu.
Môi đàn ông đặt đầu ngón tay, lưu lâu.
Chu Chỉ mím môi.
Trong khí mờ ám, John vỗ tay: “Oa!”
Thật mở rộng tầm mắt.
Từ Nghiêu: “Oa...”
Tống Quân cố gắng bò dậy từ sofa, hai mắt mơ màng, cũng hùa theo: “Oa! Chính là mẫu , trai!”
Từ Nghiêu: “...”
Anh lúc nào cũng một thôi thúc cắt lưỡi Tống Quân.
Chu Chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng rực, như lửa đốt, ngón cái lướt qua khóe môi Quý Huyền Tự, nụ mặt Chu Chỉ càng thêm đậm.
Cô dùng hai tay ôm lấy mặt Quý Huyền Tự.
Người đàn ông đành ngẩng đầu cao, cổ căng cứng như dây đàn, yết hầu ngừng lên xuống.
“Đông Đông của chúng lớn .”
Giọng Chu Chỉ mang theo ý trêu chọc, cũng hàm ý sâu xa.
Ở góc độ , cô thấy Quý Huyền Tự vẻ ướt át đáng thương, khiến ...
Quý Huyền Tự nhếch môi, nắm lấy tay Chu Chỉ, men theo đường cổ áo kéo xuống.
Bàn tay mềm mại mang theo lạnh lướt qua cơ ngực, lướt xuống khe ngực, khuấy động từng tấc lửa nóng.
Phần cổ trắng nõn lan sắc hồng, từ từ lan rộng khắp nơi.
“Hài lòng , chị?”
Giọng đàn ông trở nên khàn khàn, thở dần thô nặng, âm cuối run rẩy.
Chu Chỉ rút tay , nhẹ nhàng vỗ mặt Quý Huyền Tự: “Nhiều thế mà.”
“Con trai tự trọng, tự yêu bản .”
Đầu ngón tay cô vẫn còn lưu ấm nóng, ánh mắt chút tiếc nuối.
Thời gian và địa điểm thích hợp cho lắm.
Chu Chỉ cúi , cài từng cúc áo của Quý Huyền Tự, nhưng những nếp nhăn thì thể là phẳng.
Quý Huyền Tự dậy, cạnh Chu Chỉ.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua những khác.
John giơ hai tay lên: “Oa, , ...”
“Dislike men.” (Không thích đàn ông.)
Từ Nghiêu: “...Anh Quý, bất ngờ ? Vui !”
Anh gượng , tiện thể lau mồ hôi lạnh tồn tại cằm.
Biết thế buổi khai màn nóng bỏng như , nên đặt thẳng một cái khách sạn .
Đứa trẻ suýt nữa sinh ngay mặt !
“Bít tết Wellington và đuôi tôm hùm ở khách sạn vẫn tạm , ăn ?”
“Lẩu cũng .”
“Các món Trung khác...”
Quý Huyền Tự dừng : “Dở.”
Chu Chỉ tựa lòng Quý Huyền Tự lắc đầu: “Không đói, máy bay ăn .”
Trái tim Quý Huyền Tự khẽ rung động, cẩn thận ôm lấy vai Chu Chỉ, trong mắt tràn những nụ vụn vặt.
“Muộn thế , chúng ...”
Chu Chỉ cắt lời , ngón tay vô thức xoa bóp xương cổ tay : “Về nhà.”
Quý Huyền Tự chờ đợi chính là hai chữ .
Mèo Dịch Truyện
Anh kéo Chu Chỉ dậy, nóng lòng lời tạm biệt với những dư thừa .
John: “Oa...”
Vốn từ tiếng Trung ít ỏi của đủ để thốt thêm những lời cảm thán.
Đã sớm Giám đốc Quý và vợ sắp cưới tình cảm như keo sơn, trăm bằng một thấy, quả là cô nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tống Quân: “Về nhà thôi! Anh Quý chúng !”
“Ơ, học bá!”
“Sao cũng ở đây, hoa mắt ?”
Quý Huyền Tự ánh mắt sâu thẳm, bàn tay ôm vai Chu Chỉ từ từ siết chặt.
Từ Nghiêu: “Tống Quân, Tống Quân! Mày tỉnh !”
Tống Quân: “Hề hề, chúng là em!”
“Anh em một đời cùng , những tháng ngày còn nữa...”
Từ Nghiêu: “...”
Mẹ kiếp!