Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 48:: Say Rồi
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:34:31
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đã đợi em lâu .”
“Xuân Lai.”
Ba năm.
Hơn một nghìn ngày đêm.
Quý Huyền Tự hai tay ghì chặt vòng eo mảnh mai của Chu Chỉ, vùi đầu cổ cô gái, giọng điệu đầy quyến luyến.
Uất ức như tơ nhện, khó thấy, nhưng ở khắp nơi, bủa vây kín mít.
Cái ôm bất ngờ khiến Chu Chỉ theo bản năng kháng cự, nhưng Quý Huyền Tự ôm quá chặt, đợi đến khi cô lấy tinh thần, cô chủ động đưa tay, vỗ nhẹ lên lưng như an ủi.
“Ừm.”
Cô gì, trong lòng âm ỉ đau.
Chỉ là ba năm nay, cô sống , cố gắng lâu mới thể mặt một nữa.
“Đi thôi.” Chu Chỉ xoa xoa tóc Quý Huyền Tự, dịu giọng dỗ dành.
Quý Huyền Tự động đậy.
Anh .
Không rời xa khoảnh khắc ánh sáng trong cuộc đời tăm tối, vô vị.
“Hắn cho em .” Giọng thiếu niên trầm đục, lẽ vì uống rượu nên khàn đặc.
Hơi thở nóng bỏng lướt qua cổ, ẩm ướt, mạnh mẽ, Chu Chỉ kìm run rẩy bờ vai, nghiêng đầu sang một bên.
Thiếu niên ôm càng chặt, như mắc chứng thèm da thịt.
Không thể chịu đựng dù chỉ một kẽ hở nhỏ.
Chu Chỉ: “Hắn .”
“Chúng về nhà.”
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Quý Huyền Tự, giọng điệu dịu dàng, như băng tuyết núi cao gặp sắc xuân tươi thắm, hóa thành dòng suối róc rách.
Về nhà.
Vô bóng lưng dài đổ ánh hoàng hôn, từ trẻ thơ đến thiếu niên ngây dại, từng bước loạng choạng.
Không chữ nào chạm đến trái tim thiếu niên, buông tay, để Chu Chỉ dậy.
“Về nhà.” Anh ngẩng đầu, khóe môi cong lên.
Giọng thấm đẫm mật ngọt, từng chút đều là sự nũng nịu.
Đây nhà của .
Thiếu niên say khướt mơ màng, sắc hồng men say lan từ cổ trắng nõn, leo lên , nhuộm đỏ cả khuôn mặt.
Đôi mắt phượng vốn dĩ lạnh lùng thờ ơ, giờ đây nhuộm lên những đốm sáng lấp lánh, mềm mại vô hại, ngoan ngoãn như một chú ch.ó con.
Trái tim Chu Chỉ mềm nhũn đến mức thể tả.
Từ khi gặp đến nay, bao giờ khoảnh khắc mật như .
Cô vốn nghĩ sẽ kháng cự, sẽ thoải mái, nhưng cuối cùng cần đến những quá trình đó.
Họ là những quan trọng đối với .
Luôn luôn là như .
Tống Quân trợn tròn mắt, đáy mắt tràn ngập hưng phấn, rượu khiến càng thêm phóng túng.
Oa!
Biết ngay Quý và cô em xinh mối quan hệ tầm thường mà.
Ha ha ha, bùng cháy , mặc dù chẳng đang bùng cháy cái gì.
So với Tống Quân, vẻ mặt Từ Nghiêu mang nhiều lo lắng hơn, biểu cảm hiếm hoi dịu dàng, mềm mại của Chu Chỉ, đột nhiên cảm giác tội .
Anh Quý đây là nhầm học bá thành khác .
Thảo nào bấy lâu nay cứ giữ kín bưng chuyện liên quan đến và Chu Chỉ.
Cậu luôn tự cho là một thanh niên bụng chính trực mà!
Không thể trơ mắt bi kịch xảy .
Cô yêu, yêu.
Anh yêu, cô hận.
Mèo Dịch Truyện
Cô trốn, đuổi, cô cánh cũng khó thoát.
Từ Nghiêu nhe răng nhếch mép, run rẩy một cái, chỉ cảm thấy rắc rối vô cùng tận, hơn nữa trong những tình tiết còn thêm bạch nguyệt quang từng gặp mặt nữa.
Còn những khác, thì hoặc là trao đổi ánh mắt, hoặc là .
Sự ngạc nhiên đều đè nén trong lòng.
Quý Huyền Tự mà họ quen thường ngày thì lạnh lùng lười biếng, khi nổi điên thì cố chấp ngang ngược, khiến kính sợ mà tránh xa.
Chưa bao giờ thấy một mặt vô hại đến như .
Giống như một con nhím thu gai nhọn, để lộ phần mềm mại.
Giữa đám đông đang ngây , Triệu Thế Kiệt chớp lấy cơ hội, quyết định "flex" một phen trò.
Anh khoanh tay ngực, giữa sự im lặng bỗng nhiên khẩy, cất lời: “Bạn gái của .”
Chu Chỉ.
Anh cái tên , đầu thành phố trong kỳ thi liên cấp .
Cái tên nhắc nhắc trong trường của họ, trở thành đối tượng mà các học sinh xuất sắc nhất vượt qua.
Thế là một câu nhẹ bẫng như thu hút vô ánh mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-48-say-roi.html.]
Lòng hư vinh của Triệu Thế Kiệt thỏa mãn tột độ.
Cảm giác vạn chú ý đúng là sướng.
Từ Nghiêu: “Mày câm mồm , bố mày ghét nhất cái loại bậy bạ!”
Tống Quân: “ đúng đúng! Nói đúng lắm!”
Từ Nghiêu hít sâu một , cảm thấy tim nghẹn, cổ họng đau rát, tay ngứa ngáy.
Chu Chỉ liếc nhẹ Triệu Thế Kiệt một cái, lên tiếng, thiếu niên ghế sofa nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Mượn lực dậy: “Xuân Lai, về nhà thôi.”
Quý Huyền Tự đặt tay lên vai Chu Chỉ, nửa ôm nửa giữ, dáng vẻ mật.
Khi thiếu niên dựa sát , cơ thể nóng bỏng toát lên một sự hiện diện thể chối từ, giống như một ngọn đuốc cháy rực giữa mùa đông, đầy tính xâm lược.
Chu Chỉ vòng tay qua eo Quý Huyền Tự, gật đầu với Từ Nghiêu, dẫn rời .
Quý Huyền Tự khẽ cong môi, vô tình tựa sát cô hơn.
Anh cho Chu Chỉ cơ hội giải thích.
Cứ để chuyện hiểu lầm như .
Anh thừa nhận hèn hạ vô sỉ.
Khi ngang qua Trịnh Vân Khinh, Chu Chỉ dừng bước, đầu với cô: “Cảm ơn.”
Quý Huyền Tự bên cạnh cũng lập tức thò đầu , lặp lời Chu Chỉ: “Cảm ơn.”
Nụ mặt thiếu niên rõ ràng, giọng tuy khàn nhưng mang vẻ lười biếng, phóng khoáng.
Trịnh Vân Khinh ngây , nhất thời phân biệt Quý Huyền Tự rốt cuộc say .
Tống Quân vẫn đang điên cuồng b.ắ.n tim về phía bóng lưng hai , Từ Nghiêu mặt ủ mày ê, lông mày thể kẹp c.h.ế.t ruồi.
Ai hiểu chứ!
Từ Nghiêu trong lòng buồn bực, nhưng liếc đám trong căn phòng đang ôm ấp tả hữu , càng buồn bực hơn.
Không ai hiểu, căn bản ai hiểu .
“Cô em ghê gớm thật, Quý Huyền Tự mà cũng cưa đổ .”
“Xinh thanh thuần, đầy cuốn hút.”
“Chưa gặp bao giờ, tiểu thư nhà nào thế nhỉ.”
“Đừng , thấy quen mắt, thật đấy…”
Bóng dáng hai biến mất ở cuối hành lang, tiếng bàn tán trong phòng lập tức nổi lên ầm ĩ.
Chủ yếu là vì vị công tử nhà họ Quý vốn dĩ giữ trong sạch, ngày thường tụ tập, ngay cả một cũng mang theo.
Thế mà đột nhiên bạn gái?!
Có lẽ là đầu tiên bạn gái trong cái giới .
Không gian thang máy chật hẹp, thở hai hòa quyện , nhiệt độ khí dần tăng lên.
“Xuân Lai.”
“Hôm nay sinh nhật.”
Quý Huyền Tự tựa vai cô, giọng điệu lạnh, mang chút giễu cợt.
Chẳng qua chỉ là cái ngày Quý Sâm cho là "" mà thôi.
Phát thiệp mời sớm như , nhưng đến gần sát mới thông báo cho .
Ngay cả ngày chào đời cũng kiểm soát.
Chu Chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Ừm, em .”
Vì thế cô cảm thấy kinh ngạc.
Cô đến gặp .
Quý Huyền Tự .
Thật .
Cửa thang máy mở , đối diện là gương mặt Cố Uyển.
Bốn mắt .
Ánh mắt Chu Chỉ và Cố Uyển giao .
Quý Huyền Tự vẫn đang cúi đầu, lục lọi trong túi áo khoác đồng phục của Chu Chỉ.
Không sô cô la.
Chỉ kẹo sữa.
Thật thích đồ quá ngọt, giống như sữa cũng chỉ uống ba phần đường.
“Sao cô ở đây?!” Lời Cố Uyển phá vỡ sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Trong mắt cô hiện lên vẻ khó tin.
Giống như món rau xanh đậu phụ đột nhiên xuất hiện bàn yến tiệc quốc gia, Chu Chỉ cứ thế đột ngột xông tầm của cô .
Động tác Quý Huyền Tự đang bóc giấy gói kẹo khựng .
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen láy lạnh lẽo, bàn tay đang đặt vai Chu Chỉ trượt xuống, cau mày.
“Cút ngay.”
Lạnh lẽo vô cùng.
Cố Uyển...
Anh bao giờ tự nhận đ.á.n.h phụ nữ.