Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 46: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:34:29
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Chỉ dừng bước, cô , về phía cửa sổ chiếc Maybach.
Sau lớp kính chống trộm, chỉ thấy một màu đen kịt, thấy gì cả.
Trong đầu cô phác họa hình dáng đại khái.
Mèo Dịch Truyện
Giữa muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ, tài xế mở cửa xe.
Người đàn ông mặc bộ vest cao cấp màu xám trắng, tóc chải gọn gàng, cặp kính gọng vàng sống mũi càng khiến ông trông trẻ trung.
Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi hề dấu hiệu tuổi tác, ngược toát lên vẻ điềm tĩnh, nghiêm nghị.
Không thiếu sự tinh ranh của một thương nhân.
Quý Sâm.
Người nắm quyền hiện tại của gia tộc Quý.
“Quý Tổng, xin chào!”
Những lộn xộn lúc đồng thanh , giọng cao vút đầy nhiệt tình.
Mỗi cặp mắt đều dán chặt Quý Sâm.
Vị Quý Tổng lúc cửa là vì điều gì?
Bữa tiệc mới bắt đầu.
Là để rời , là ở đây vị khách nào cần ông đích tiếp đón.
Ánh mắt xuyên qua đám đông, giao giữa trung.
Chu Chỉ một thoáng bàng hoàng.
Những năm qua, bên cạnh cô là sự đổi long trời lở đất, cha cô, cô.
Ngay cả Quý Huyền Tự cũng trở nên cực đoan, khác với .
thời gian dường như dừng Quý Sâm, để chút dấu vết nào.
Chu Chỉ lúc mới giật , cũng chỉ mới ba năm thôi mà.
Một đời nhiều ba năm.
Quý Sâm bước về phía , đàn ông nãy vội vàng xáp gần.
“Quý Tổng, Quý Tổng, là Cố Tam Kỳ, Cố Ứng là họ .” Người đàn ông nở nụ tươi rói.
Ông cảm thấy tất cả ánh mắt của đều đổ dồn .
Sự hư vinh thỏa mãn tột độ.
Những đúng, đến khi nhà họ Cố và nhà họ Quý liên hôn, ông cũng coi như chút họ hàng với nhà họ Quý.
Thật là uy phong lẫy lừng!
Bảo vệ phía Quý Sâm chặn Cố Tam Kỳ , đẩy mạnh ông .
Không khí trở nên im lặng như tờ.
Cố Tam Kỳ trở thành kẻ lố bịch nhất.
Tất cả đều nín thở, chắc chắn về phía cô gái chính giữa cổng lớn.
“Lâu gặp.”
Người mở lời là Quý Sâm, ánh mắt ông phức tạp, vẻ mặt đầy cảm thán: “Tiểu nha đầu cũng lớn .”
Trong ký ức của ông, cô gái vẫn nên là mái tóc bạc cá tính, xinh độc đáo, chỉ cần liếc qua là thể thấy ngay trong đám đông.
Vừa nãy khi xe rời , ông qua kính xe, .
Sự ngoan ngoãn khác hẳn với , ông suýt chút nữa nhận .
Xung quanh yên tĩnh đến mức rõ tiếng kim rơi.
Ánh mắt chuyển dịch, đổ dồn lên cô gái mặc đồng phục học sinh.
Chưa từng gặp.
Là ai?
Cô gái lớn chừng ở thành phố Quỳnh Giang, là thiên kim nhà nào .
Chu Chỉ mím môi, hít sâu một : “Quý chú, lâu gặp.”
Gặp xưa, luôn dễ gợi nhớ chuyện cũ.
Chuyện cũ đẽ, thì hiện tại càng thêm bi thương.
Quý Sâm thở dài thật sâu, nhớ chuyện cũ còn nhiều hơn Chu Chỉ: “Đến là .”
“A Tự nhà phản nghịch, cháu khuyên bảo nó nhiều một chút.”
Chu Chỉ nắm chặt vạt áo, vẻ mặt cố chấp: “Quý chú, chú mà.”
“Cháu sẽ mãi thiên vị Quý Huyền Tự.”
Dù đúng sai.
Cô Quý Huyền Tự cũng như , bao dung và chiều chuộng những khuyết điểm và sự tệ hại của cô.
Quý Sâm sững sờ, chợt bật hai tiếng.
Ông thở dài bất lực.
.
Khi còn nhỏ phạt Quý Huyền Tự, cô bé luôn chắn mặt Quý Huyền Tự.
Ông chẳng thể tay.
Thời gian trôi thật nhanh, hai đứa bé tí tẹo ngày nào sắp trưởng thành .
Điện thoại của Quý Sâm liên tục rung, ông tiến lên, vỗ nhẹ vai Chu Chỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-46.html.]
“Ngoan, đợi Quý chú về nhé.”
Ông và Chu Nghị cũng gần ba năm gặp .
Cảm giác vật đổi dời luôn khiến lòng nặng trĩu.
Chu Chỉ gật đầu.
Quý Sâm rời , vài phút dừng chân ngắn ngủi của ông ở cổng gây một làn sóng xôn xao.
Vô ánh mắt dò xét đổ dồn lên Chu Chỉ.
“Tiểu thư Chu, mời trong.” Người phụ nữ trung niên phụ trách tiếp đón cúi , động tác mời Chu Chỉ.
Chu Chỉ tiễn chiếc xe đó xa, nhanh chóng bước sân.
Lòng cô năm vị tạp trần, nhất thời thể rõ là cảm giác gì.
Biệt thự cổ nhà họ Quý cô từng đến, may mắn bước , cô thấy Trịnh Vân Khinh ở góc vườn hoa.
“Nhà họ Trịnh... Trịnh nào ?”
“Là nhà giàu nhờ trúng xổ đó.”
“Thì là bọn nhà giàu mới nổi, kiếm thiệp mời.”
Vài chuyện giọng điệu kiêu ngạo, hề che giấu, để ý đến Trịnh Vân Khinh vẫn đang một bên.
Trịnh Vân Khinh thờ ơ, chút biểu cảm.
Cô sớm chai sạn .
Giới thượng lưu ai cũng chen chân , nhưng khi mới thấy bên trong càng phân cấp rõ ràng, thối nát.
Đến bây giờ, đôi khi cô vẫn hoài niệm những ngày tháng sống trong con hẻm, hàng xóm láng giềng đều hiền lành thiện.
“Lớp trưởng.”
Khi thấy giọng Chu Chỉ, Trịnh Vân Khinh còn tưởng đang mơ.
Khi thấy Chu Chỉ mặc đồng phục học sinh bước , Trịnh Vân Khinh cảm thấy thật sự đang mơ.
Có một cảm giác tách biệt xuyên gian.
Mọi thứ trong bữa tiệc đều hợp với bộ đồng phục học sinh cô gái.
“Chu Chỉ?!” Trịnh Vân Khinh kinh ngạc thốt lên, mở to mắt, giọng thêm phần thiết.
Mặc dù mối quan hệ giữa cô và Chu Chỉ lẽ lắm.
cô quá quen với việc cô lập trong những bữa tiệc gọi là "xa hoa" , thấy Chu Chỉ giống như thấy đến.
“...Chào buổi tối.” Chu Chỉ im lặng một lúc lâu, khó khăn nặn ba chữ.
Trịnh Vân Khinh: “Ơ... chào.”
Những tiếng bàn tán bên cạnh cũng im bặt.
Ánh mắt dò xét đổ dồn lên cô gái, Chu Chỉ để tâm.
“Quý Huyền Tự ở ?” Cô Trịnh Vân Khinh hỏi.
8. [Cô khẩn thiết gặp thiếu niên đang uể oải bực bội chiều nay.
Trịnh Vân Khinh sững sờ.
Rồi chợt hiểu .
Bây giờ cả lớp họ đều thấy rõ, mối quan hệ giữa Chu Chỉ và Quý Huyền Tự tầm thường.
Thời khắc quan trọng như lễ trưởng thành, đương nhiên cùng chứng kiến.
Chu Chỉ thế ...
Chẳng quá tùy tiện !
Trịnh Vân Khinh chấn động trong lòng, đồng phục học sinh dù khó che vẻ , nhưng cũng....
Quý Huyền Tự rốt cuộc nghĩ gì .
Những trong bữa tiệc , ai mà chẳng mặt mà bắt hình dong, tùy tiện như , khó tránh khỏi khác chỉ trỏ.
Thôi .
“ , theo .” Trịnh Vân Khinh lập tức .
Tầng bốn.
Tất cả những thừa kế địa vị và tài lực nhất thành phố Quỳnh Giang đều ở đó.
Với phận của cô, cho dù cũng chỉ tự chuốc lấy sỉ nhục.
Thà ở bên ngoài còn thoải mái hơn.
Còn Chu Chỉ, Quý Huyền Tự ở đó, ai dám bàn tán về cô chứ?
Trịnh Vân Khinh quả quyết dẫn Chu Chỉ trong, tiếng cợt phía vẫn như cũ, hề che giấu.
“Mặc đồng phục, cô nghĩ đây là chứ, cosplayer ?!”
“Quý Huyền Tự á? Ha ha.”
“Thiếu gia nhà họ Quý là ai cũng thể bám víu .”
“Theo thấy, mấy cô bé bây giờ càng ngày càng hổ.”
“......”
Những tiếng ngày càng lớn, nội dung dần trở nên khó .
Trịnh Vân Khinh chút lo lắng Chu Chỉ một cái.
Ác ý bên ngoài trường học luôn trực diện và gay gắt đến , thế giới của trưởng thành suy cho cùng vẫn nhiều tạp chất hơn.
những kẻ ngoài, cùng đẳng cấp với cô, đều là lũ tép riu đáng mặt.