Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 42:: Phá băng ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:34:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hầu kết thiếu niên di chuyển, thở nóng bỏng và dồn dập.

 

"Bẩn." Quý Huyền Tự mở miệng, giọng trầm thấp khàn khàn.

 

Anh đưa tay gần mặt Chu Chỉ, ngón cái nhấn mạnh khóe môi, lau nhẹ.

 

Cảm giác mềm mại thấm ướt, dư vị kéo dài.

 

Chu Chỉ: "...Ừm."

 

Tim đập nhanh, một cảm giác lạ.

 

Bỏ qua ba năm gặp, họ vẫn luôn thiết như , nhưng hôm nay đột nhiên cảm thấy tự nhiên.

 

Chỗ ngón tay Quý Huyền Tự chạm , âm ỉ nóng ran, càng lúc càng mãnh liệt.

 

Ánh mắt hai giao tránh , chìm im lặng.

 

Cho đến khi——

 

"Trịnh Vân Khinh, em sớm vứt bỏ ?"

 

"Chỉ là một chuyện nhỏ, cần giận lâu đến ?"

 

Giọng Lương Mộc Dã bực bội, thậm chí chút tức tối, khi đẩy cửa bước , hề nương tay.

 

"Rầm!"

 

Cánh cửa phòng y tế đập tường, phát tiếng động lớn.

 

Ánh mắt giao .

 

Lương Mộc Dã tắt đài, bao nhiêu lời cằn nhằn trong bụng đều biến mất còn dấu vết khi thấy Chu Chỉ và Quý Huyền Tự.

 

Cái ngày cũng đạp trúng cứt ch.ó nào, gặp vận xui thôi.

 

"Chát!"

 

Trịnh Vân Khinh theo bước , nghĩ ngợi gì, giơ tay tát Lương Mộc Dã một cái.

 

Là chuyện nhỏ ?

 

Trịnh Vân Khinh rõ, cô cảm thấy mệt mỏi .

 

Lương Mộc Dã cứ sống lông bông, học vấn, tương lai .

 

Lương Mộc Dã ôm mặt: "Em!"

 

Quý Huyền Tự cầm lấy chiếc cốc thủy tinh bàn ôm trong tay, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm chân răng, thấy hai họ ồn ào.

 

Bầu khí lúc nãy quá đỗi xa lạ.

 

Anh đổi quá dễ dàng, quá đột ngột.

 

Thấy hai sắp sửa cãi nữa, Chu Chỉ khẽ ho khan hai tiếng.

 

Trịnh Vân Khinh đầu , một nữa đối mắt thẳng thừng.

 

Nói lúng túng là giả.

 

Có một sự ngượng nghịu khi khác thấy lúc đang t.h.ả.m hại.

 

Trịnh Vân Khinh nghiến răng, kéo cổ tay Lương Mộc Dã ngoài.

 

Trong phòng trở về sự tĩnh lặng.

 

Chu Chỉ ôm cốc thủy tinh, nhẹ nhàng thổi , uống t.h.u.ố.c từng ngụm nhỏ.

 

Trịnh Vân Khinh hẳn là học sinh giỏi nhỉ.

 

Học sinh giỏi cũng sẽ... yêu sớm ?

 

Xem , yêu sớm quả nhiên kết cục .

 

Quý Huyền Tự cánh cửa đóng , chút thất thần.

 

Anh từng ai đó , Lương Mộc Dã và Trịnh Vân Khinh cũng quen từ nhỏ...

 

Những chuyện phiếm như , để tâm, khi những xung quanh bàn tán, chỉ nhớ vài câu rời rạc.

 

Giờ đây cảm thấy như cào cấu ruột gan, thêm nhiều điều.

 

Có những thứ một khi phá vỡ, ngay cả bạn cũng thể nữa thì ?

 

Lại là sự im lặng.

 

Từ vô tư chuyện trò, đến giờ đây cẩn trọng, dám gì.

 

Lớp ngăn cách thỉnh thoảng hiển hiện rõ rệt.

 

Chu Chỉ uống cạn ngụm t.h.u.ố.c cuối cùng trong ly thủy tinh, Quý Huyền Tự: “Anh giảng đề toán ?”

 

Quý Huyền Tự: “......”

 

Trong mắt lóe lên thoáng chốc vẻ mơ màng, một sự trong trẻo vẩn đục bởi kiến thức.

 

“Không mang.”

 

Nửa lúc , Quý Huyền Tự mới lên tiếng, giọng điệu tỏ vẻ bực bội.

 

tính sai .

 

Chu Chỉ: “...Ừm, còn văn thì ?”

 

“Có thuộc bài ‘Mạch’ ?”

 

Đây là một trong những bài bắt buộc học thuộc trong buổi sáng hôm qua.

 

Quý Huyền Tự khẽ hai tiếng đầy ẩn ý, lắc đầu, hỏi ngược : “Cô dạy nhé?”

 

Giọng lạnh nhạt pha chút vui vẻ, trong trẻo như châu ngọc, bỗng nhiên trở nên dịu dàng lạ thường.

 

Chu Chỉ gật đầu.

 

Quý Huyền Tự nhận lấy chiếc cốc rỗng từ tay Chu Chỉ, nửa dựa lưng ghế, thong thả quan sát cô.

 

“Cô cho .”

 

Chu Chỉ sững sờ trong chốc lát, cảnh tượng mắt bỗng nhiên quen thuộc đến lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-42-pha-bang.html.]

 

Khi bài tập cùng , Quý Huyền Tự luôn giám sát cô học thuộc lòng, nghiêm túc tỉ mỉ, hề nể nang chút nào.

 

Ký ức lan tỏa trong ánh hoàng hôn, đốt cháy sự ấm áp trong màn đêm mờ ảo.

 

“Mạch chi si si, bão bố mậu ti. Phỉ lai mậu ti, lai tức ngã mưu......” (Người dân quê chân chất, ôm vải đổi tơ. Chẳng đến đổi tơ, mà là đến cầu hôn ...)

 

Giọng trong trẻo, du dương như tiếng suối reo, lọt tai Quý Huyền Tự.

 

Nhịp tim đập nhanh hơn theo từng câu chữ, mất kiểm soát.

 

Ánh mắt lướt qua hàng mi của cô gái, uốn lượn xuống, dừng đôi môi hé mở.

 

Có một chút hồng nhạt, như cánh hoa đào ngày xuân, ngọt ngào và mời gọi.

 

“Tổng giác chi yến, ngôn tiếu yến yến, tín thệ đán đán, bất tư kỳ phản.” (Thời niên thiếu chúng cùng chơi đùa, vui vẻ, thề non hẹn biển, chẳng nghĩ đến ngày đổi .)

 

“Phản thị bất tư, diệc dĩ yên tai.” (Nếu đổi thì cũng đành thôi.)

 

Chu Chỉ học thuộc trôi chảy, những bài bắt buộc cô ghi nhớ trong lòng từ lâu.

 

thiếu niên mặt mãi phản ứng gì.

 

“Quý Huyền Tự.” Chu Chỉ gọi .

 

Quý Huyền Tự: “Ừm, đang .”

 

Thực chẳng gì cả, những câu chữ khó hiểu lướt qua tai như chuồn chuồn chạm nước, chỉ để những gợn sóng nhạt nhòa.

 

Chu Chỉ: “......”

 

Qua loa thấy rõ.

 

Quý Huyền Tự khẽ ho một tiếng, che giấu sự ngượng ngùng của : “Ý nghĩa là gì?”

 

Chu Chỉ: “...Nó kể về một quá trình từ thanh mai trúc mã, cầu hôn hẹn hò, hai lòng thề ước, sống chung một nhà ——”

 

“Đến khi đàn ông lòng đổi , đoạn tuyệt tất cả.”

 

“Cảnh báo...”

 

Chu Chỉ tiếp những lời cảnh báo phía , bởi vì thiếu niên mặt đột nhiên thẳng dậy, cơ thể cứng đờ căng thẳng.

 

Quý Huyền Tự nữa.

 

Thật sự thể nổi.

 

Trong bao nhiêu bài thơ học thuộc ở cấp ba, tại chọn đúng một câu chuyện cái kết "Lan Nhân Nhứ Quả" (khởi đầu đẽ, kết thúc tan nát) như chứ.

 

Đây là một lời cảnh báo ?

 

Cái ranh giới tình bạn đó thể dễ dàng chạm .

 

Chu Chỉ c.ắ.n môi.

 

Lại vui , bao nhiêu năm cô vẫn thể nắm bắt tính cách của Quý Huyền Tự.

 

Chẳng lẽ, bài “Mạch” quá nhiều chữ khó học ?

 

Chu Chỉ và Quý Huyền Tự chằm chằm .

 

Ngoài cửa, y tá trường trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy khó tin.

 

Thật là đang ôn bài!

 

Bị bệnh mà vẫn học thuộc lòng, đây chính là tinh thần học sinh lớp 12 trong truyền thuyết !?

 

Chỉ cần học đến c.h.ế.t, thì cứ học đến c.h.ế.t .

 

Sinh mệnh thể luân hồi, thi đại học chỉ một !

 

Y tá trường cảm thấy bùng cháy nhiệt huyết.

 

Vừa suy nghĩ của vẫn còn quá bẩn thỉu, quá thiếu tầm !

 

Sau khi hội thao kết thúc, Quý Huyền Tự và Chu Chỉ lượt bước lớp.

 

Trên đường , ít ánh mắt lén lút dò xét, nhưng cả hai đều để tâm.

 

Mèo Dịch Truyện

“Chu Chỉ! Cậu cuối cùng cũng về .”

 

“Cậu chứ hôm nay?” Tạ Tịnh Văn xích gần, giọng điệu quan tâm.

 

vốn cũng đợi Chu Chỉ ở đích.

 

Quý Huyền Tự nhanh hơn một bước.

 

Chu Chỉ nhẹ nhàng vỗ tay Tạ Tịnh Văn, an ủi: “Không .”

 

Triệu Chân Chân, đang cầm bài văn tiếng Anh, cũng xích gần, thở phào nhẹ nhõm: “Chu Chỉ, đúng là quá liều mạng.”

 

“Vị trí thứ nhất xứng đáng là của .”

 

“Bằng khen lát nữa sẽ phát xuống!”

 

“Chúc mừng chúc mừng!”

 

Triệu Chân Chân trong lòng vui vẻ thoáng chốc, liền tìm giáo viên tiếng Anh học thuộc bài.

 

Cả đời sẽ " đội trời chung" với tiếng Anh!

 

Thật đáng ghét.

 

“Chu Chỉ! Cậu giỏi quá, mấy học sinh thể thao cũng chạy nhanh bằng !”

 

“Niềm tự hào của lớp hai chúng , học bá!”

 

“Văn võ song ha ha...”

 

Tiếng chúc mừng, khen ngợi vang lên khắp nơi, mỗi gương mặt đều rạng rỡ nụ .

 

Khi loa phát thanh tên đạt giải, niềm kiêu hãnh thuộc về mỗi trong họ!

 

Giữa khí vui tươi náo nhiệt đó, chỉ Cố Uyển tại chỗ, chằm chằm Chu Chỉ.

 

Đôi tay xé nát bài kiểm tra.

 

Tại ! Tại để Chu Chỉ giành hết sự chú ý.

 

 

Loading...