Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 38: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:34:13
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trên đường tự học buổi sáng, thể thấy những quả bóng bay khổng lồ đủ màu sắc bay phấp phới sân vận động.

 

Những dải băng rôn, cờ phướn trang hoàng tạo nên một khung cảnh tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

 

Chu Chỉ ôm cốc nước nóng mà Tạ Tịnh Văn đưa cho, sắc mặt trắng bệch.

 

thể hàn, mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt đều đặc biệt khó chịu.

 

“Nghe lớp trưởng , Trần Chính Thanh đăng ký chạy ba nghìn mét, đúng là một gan .” Tạ Tịnh Văn bên cạnh Chu Chỉ, thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng .

 

Nghe , Chu Chỉ đầu Tạ Tịnh Văn.

 

Tạ Tịnh Văn: “Tớ từng gặp đây, ở sâu trong núi Tùng Vân.”

 

“Dân làng ở đó hoặc là hung dữ tợn, hoặc là tinh thần tiều tụy, chỉ Trần Chính Thanh là tớ thấy ngay lập tức.”

 

“Giữa đám đông, như cây trúc xanh thông bách, cao lớn nổi bật.”

 

Lời của Tạ Tịnh Văn dừng ngay cửa lớp học, Chu Chỉ và cô lượt bước .

 

Mà thiếu niên mà cô nhắc đến đang ngay ngắn bàn.

 

Giống như đầu gặp gỡ nhiều năm , ánh mắt sạch sẽ thuần khiết, thanh thoát như trăng sáng gió mát.

 

Tựa như vầng trăng núi, cao thể chạm tới.

 

“Chu Chỉ, đến muộn.” Trần Chính Thanh cau mày, chăm chú gương mặt Chu Chỉ, giọng điệu nghiêm túc.

 

Việc học như con thuyền ngược dòng, tiến ắt lùi.

 

Nửa giây lười biếng cũng sẽ gặt lấy sự phản tác dụng gấp bội.

 

Đêm qua, bóng lưng của Quý Huyền Tự và Chu Chỉ vẫn còn in rõ trong tâm trí .

 

Theo thấy, đây tuyệt đối là nhầm đường, tự hủy hoại tiền đồ.

 

Chu Chỉ đặt cốc nước lên bàn, trong mắt đè nén sự bực bội, giọng lạnh lùng: “Không .”

 

Khi cô xuống, kim phút của chiếc đồng hồ treo tường chỉ 8.

 

Sáu giờ bốn mươi.

 

Vừa đúng lúc.

 

Cặp lông mày nhíu chặt của Trần Chính Thanh vẫn giãn .

 

Trong ấn tượng của , Chu Chỉ luôn là đầu tiên đến lớp.

 

Chẳng lẽ đây là lơi lỏng, là thụt lùi ?

 

Tạ Tịnh Văn theo Chu Chỉ hít sâu một , chỉ trợn trắng mắt.

 

Khoảng cách tạo nên vẻ , thiếu niên thoáng thấy vẫn luôn ở sâu trong núi Sùng Vân.

Mèo Dịch Truyện

 

Còn Trần Chính Thanh mắt ...

 

Tạ Tịnh Văn bao giờ nghĩ rằng thể nhanh chóng "giải mê" một khắc sâu trong tâm trí suốt mấy năm trời như .

 

Hay xen chuyện khác, dù khuôn mặt cũng là một kẻ thần kinh.

 

Thế là cô nhịn khẽ khịt mũi.

 

Người bạn cùng bàn bên cạnh lén lút thò đầu qua, mở một mẩu giấy.

 

—— Sao, đây là yêu hóa hận ?

 

Tạ Tịnh Văn: “.....”

 

là bó tay.

 

Buổi tự học sớm nhanh chóng kết thúc, khi đài phát thanh thông báo xếp hàng sân vận động, cả tòa nhà dạy học sôi lên.

 

Những tiếng hò reo vang trời dậy đất.

 

Lớp Hai là lớp đầu tiên tầng ba, khi ủy viên thể d.ụ.c dẫn đội rời , giáo viên tiếng Anh đang ở hành lang ở góc rẽ.

 

“Triệu Chân Chân, Tống Mẫn, Lưu Dương...”

 

“Đến văn phòng của thuộc lòng bài văn tự học buổi sáng.”

 

Tiếng và tiếng mắng xen lẫn, vui mừng buồn rầu.

 

Chu Chỉ và Tạ Tịnh Văn ở cuối hàng, khi xuống lầu, đối mặt với khuôn mặt âm trầm của Cố Uyển.

 

Nói thì, Cố Uyển xin nghỉ liền ba ngày, đây là đầu tiên gặp mặt kể từ .

 

Chu Chỉ khẽ ấn bụng, vô cảm lướt qua Cố Uyển.

 

Những quan trọng thì cần chú ý quá nhiều.

 

Thế nhưng Tạ Tịnh Văn liếc một cái, ghé sát tai Chu Chỉ thì thầm: “Ánh mắt cô như g.i.ế.c .”

 

Chu Chỉ: “Ừ.”

 

Tạ Tịnh Văn: “......”

 

Cảm xúc định quá đó.

 

Cố Uyển tại chỗ, chăm chú chằm chằm bóng lưng Chu Chỉ, móng tay đ.â.m lòng bàn tay mà hề .

 

Hận!

 

thật sự hận.

 

Chưa bao giờ nghĩ Quý Huyền Tự tàn nhẫn đến thế, dám gọi điện thoại trực tiếp cho bố cô .

 

Ba ngày nay quỳ từ đường, chịu gia pháp, lưng cô giờ vẫn còn những vết lằn đỏ do gậy gỗ đánh, chỉ cần cử động một chút là đau thấu tim gan.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-38.html.]

Chu Chỉ!

 

tuyệt đối sẽ để Chu Chỉ yên.

 

“Ngô Nhã.” Cố Uyển gọi Ngô Nhã đang định lén lút trốn gần tường , giọng điệu sắc bén và hiểm độc.

 

Ngô Nhã thầm kêu , nhưng vẫn nặn một nụ gượng gạo: “Chị Uyển, chị về .”

 

Cố Uyển hất cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo: “Cậu tìm , dạy dỗ Chu Chỉ .”

 

Ngày hội thể thao đông nhốn nháo, dễ tay nhất.

 

Còn về phía Quý Huyền Tự, giữa bọn họ, là kết quả tồi tệ nhất .

 

Cố Uyển xoa xoa vết lằn đỏ cánh tay, nỗi đau như bám sâu xương tủy khiến cô lúc nào cũng cảm thấy ghê tởm và nhục nhã.

 

Ngô Nhã: “À?”

 

Ai?

 

Dạy dỗ ai?

 

Chu Chỉ?!

 

là nực , thật là tự lượng sức .

 

Giờ đây cô thậm chí còn hề nghi ngờ, Chu Chỉ đ.á.n.h cô , chỉ cần một ngón út là đủ.

 

“Chị Uyển, ạ, em sợ...”

 

“Sợ Quý Huyền Tự mà.”

 

Chợt đổi giọng, Ngô Nhã vẫn lôi Quý Huyền Tự lá chắn.

 

hứa với Chu Chỉ, tuyệt đối sẽ tiết lộ nửa lời ngoài.

 

Dù xét về tình về lý, cô đều sẽ giữ kín như bưng.

 

Cố Uyển cau mày, cô đột nhiên tiến lên hai bước, áp sát Ngô Nhã: “Cậu sợ Quý Huyền Tự, sợ ?”

 

Thái độ bất thường của Ngô Nhã luôn khiến cô cảm thấy chuyện đang vượt khỏi tầm kiểm soát của và phát triển theo hướng lường .

 

ghét cảm giác .

 

Ngô Nhã im lặng.

 

chán ghét bản bấy lâu nay, vì quyền thế mà khom lưng cúi đầu.

 

giờ nghĩ , cô gì mà sợ.

 

Cho dù là Quý Huyền Tự Cố Uyển.

 

Bố mê cờ bạc, thiên vị, em trai coi là nhất.

 

còn gì mà sợ nữa.

 

chỉ còn một cái mạng thối thôi.

 

Ngô Nhã cuối cùng cũng thu nụ , đẩy Cố Uyển : “Đại tiểu thư, chuyện .”

 

Nói xong, cô nghênh ngang bỏ , đầu vẻ mặt của Cố Uyển.

 

Trong lòng là một cảm giác sảng khoái tả xiết.

 

Hình như bao nhiêu u ám bấy lâu nay đè nén trong lòng tan biến .

 

Cố Uyển c.ắ.n chặt răng đến sắp nát.

 

Sao mà đứa nào đứa nấy cũng khiến bực thế .

 

Bài "Hành khúc Nghĩa dũng quân" đang hùng tráng vang vọng, ít lớp khán đài bao quanh sân vận động.

 

Mỗi lớp đều chỗ cố định.

 

Chu Chỉ khẽ ấn bụng, lưng cong, môi tái nhợt chút huyết sắc.

 

Tạ Tịnh Văn liên tục liếc .

 

“Chu Chỉ, thật sự chứ?”

 

Tống Quân thò đầu , y hệt Tạ Tịnh Văn: “ đó, thật sự chứ?”

 

“Mặt trắng bệch như lôi từ nhà xác .”

 

Chu Chỉ khẽ giật khóe môi, liếc Tống Quân một cái đầy ý vị.

 

Thật cũng tệ lắm.

 

Chắc là đau, đau nhiều , cô thể chịu đựng .

 

Tạ Tịnh Văn mắng vài câu, Tống Quân ngại ngùng gãi đầu, thề là thực sự chỉ bày tỏ sự quan tâm của thôi.

 

“Chu Chỉ, tớ lấy cho một cốc nước nóng nhé?” Trần Chính Thanh cách đó xa, thấy động tĩnh liền đầu Chu Chỉ, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm.

 

Tạ Tịnh Văn: “......”

 

Hỏi hỏi hỏi!

 

Có mỗi cái mồm chỉ hỏi.

 

Cứ lấy là xong, bày đặt màu.

 

Tạ Tịnh Văn trợn trắng mắt trời, trong lòng thầm cầu mong Chu Chỉ đừng Trần Chính Thanh dùng lời lẽ ngọt ngào mà lừa gạt.

 

Chu Chỉ định mở miệng, một chiếc bình giữ nhiệt màu hồng xuất hiện trong tầm mắt.

 

Ngón tay thon dài trắng nõn đầy sức mạnh, chiếc bình giữ nhiệt nắm gọn trong lòng bàn tay, trông nhỏ nhắn đáng yêu.

 

 

Loading...