Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 37: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:34:12
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Rất đắng

 

Đêm ngày hội thao, cả khối lớp 12 đều đang sôi sục.

 

Đây lẽ là đêm cuồng hoan cuối cùng của họ.

 

Không ít đang xoa tay nóng lòng, dù tham gia , niềm vui đều hiện rõ khuôn mặt mỗi .

 

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Trần Chính Thanh gọi Chu Chỉ .

 

"Chu Chỉ, bài lý tối nay..." Trần Chính Thanh lấy tờ đề.

 

Trải mặt hai .

 

Chu Chỉ đang định rời , nhưng về chỗ cũ, trong mắt thoáng qua một tia phiền muộn khó nhận .

 

khi đề vật lý, cô khẽ thở phào một .

 

Tờ đề Trần Chính Thanh đưa là đề thi Olympic Vật lý, cô từng .

 

câu hỏi Trần Chính Thanh chỉ đúng là thú vị.

 

Chu Chỉ kiên nhẫn cầm bút lên.

 

Tạ Tĩnh Văn thu dọn đồ đạc xong, trong lớp hết.

 

định gọi Chu Chỉ cùng , thì thấy Trần Chính Thanh vẫn đang nghiêm túc trình bày kiến giải.

 

Tạ Tĩnh Văn: "..."

 

Cái coi là chiếm dụng thời gian riêng tư ?

 

Trần Chính Thanh ý gì với Chu Chỉ? Một kiêu ngạo, coi thường tất cả như ...

 

Ánh mắt Tạ Tĩnh Văn chuyển sang sườn mặt Chu Chỉ.

 

Hàng mi của cô gái dài và cong, đổ bóng xuống mắt.

 

Thần sắc chuyên chú.

 

Bất kể Trần Chính Thanh ý gì, dù cô thấy Chu Chỉ là ý với đề vật lý.

 

Tạ Tĩnh Văn thở dài, .

 

Vừa khỏi cửa lớp liền kìm thốt lên một tiếng kinh ngạc: "Quý Huyền Tự!?"

 

Chu Chỉ đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của trai.

 

Bên ngoài lớp học, bóng tối mịt mù cuộn trào những cảm xúc khó tả, như thủy triều đen cuốn sự vui.

 

Quý Huyền Tự cố ý đến đợi Chu Chỉ.

 

Trà sữa ngọt, dù thích đồ ngọt, nhưng cũng uống cạn.

 

Anh ở bên cô nhiều hơn, dù ai nhắc đến chuyện năm xưa.

 

Cẩn thận duy trì sự bình yên hiện tại.

 

Ánh mắt xuyên qua cửa sổ, dừng hai , trái tim Quý Huyền Tự vẫn chợt thắt .

 

Mèo Dịch Truyện

Ánh sáng ấm áp trong lớp bao phủ hai một lớp hào quang, trông vô cùng xứng đôi.

 

Anh chỉ cảm thấy chói mắt.

 

Học bá sẽ thích học dốt.

 

Vậy còn học bá và học bá thì ?

 

Trong lời của Từ Nghiêu, liệu họ xứng đôi hơn ?

 

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, còn nhớ đến lời Chu Chỉ khi say.

 

— "Người bạn nhất."

 

Chỉ thể là bạn...

 

Tay Quý Huyền Tự vô thức siết chặt, viên sô cô la trong lòng bàn tay bóp nát và tan chảy.

 

Sự hung hãn hiện rõ trong mắt, cuốn theo những suy nghĩ cố chấp u ám đang gào thét đòi hành động.

 

Anh thể gì?

 

Quý Huyền Tự đột nhiên lạnh, trong mắt thoáng hiện chút tự giễu.

 

Từ phía Chu Chỉ tới, gương mặt căng thẳng của trai lộ vẻ cô đơn khó tả.

 

Trong lòng cô chợt thắt .

 

Quý Huyền Tự , khi sắp biến mất khỏi tầm mắt cô.

 

Cô đặt bút xuống.

 

"Quý Huyền Tự."

 

Chu Chỉ dậy, hai bước thành một bước đuổi theo.

 

Sao ... vui nữa ?

 

Thay đổi nhiều như , nhưng vẫn thất thường như hồi nhỏ.

 

Giọng trong trẻo của cô gái vọng từ phía tới, mang theo sự vội vã rõ ràng.

 

Quý Huyền Tự bước chậm , chờ Chu Chỉ đuổi kịp, cùng sánh bước.

 

"Anh chạy cái gì?" Chu Chỉ nhướng mày, khẽ hỏi.

 

Quý Huyền Tự: "...Không chạy."

 

Hai sóng vai xuống lầu, giữ một cách gần gũi nhưng vẫn chút xa cách.

 

Thỉnh thoảng vai họ chạm , hương hoa oải hương từ cô gái sẽ quấn quýt bay lên, vương vấn nơi chóp mũi.

 

Mấy sợi tóc đen nhánh, vì rung động mà ngừng bay lượn trong tầm của , ánh đèn như ánh vàng trong suốt.

 

Sự bực bội và hung hãn cuộn xoáy trong lòng nhanh chóng tan biến.

 

Biến thành một cảm giác ngứa ngáy khó tả.

 

Hơi nóng bức.

 

Một đoạn đường dài, hai đều mở lời.

 

"Gọi gì?" Quý Huyền Tự buông tay đang siết chặt, nhét viên sô cô la biến dạng túi áo khoác đồng phục.

 

Giọng điệu lười biếng, như thể hỏi cho .

 

Chu Chỉ: "...Có thứ cho ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-37.html.]

 

Quý Huyền Tự dừng bước, một tay đút túi áo khoác đồng phục, vô thức nhào nặn viên sô cô la biến dạng.

 

Cho ?

 

Cái gì...

 

Quà ư?

 

Hôm nay là ngày gì, sinh nhật của ai cả.

 

Quý Huyền Tự thể phủ nhận, chỉ vì mấy chữ ít ỏi đó, trong lòng dấy lên một sự kỳ vọng khó tả.

 

Dưới ánh mắt của Quý Huyền Tự, Chu Chỉ lấy từ trong túi một tờ đề toán gấp gọn gàng.

 

"Cho ."

 

Chu Chỉ trải tờ đề , đó chi chít những lời giải bằng bút đỏ.

 

Từ câu hỏi trắc nghiệm đến câu hỏi điền chỗ trống, thậm chí mỗi dạng bài còn nhiều cách giải khác .

 

Quý Huyền Tự khẽ hít một , đầu lưỡi lướt qua răng nanh.

 

Anh nhận lấy tờ đề từ tay Chu Chỉ, đôi môi mỏng run run, một lúc lâu nên lời.

 

"...Cảm ơn?"

 

Quý Huyền Tự vẫn mở lời phá vỡ sự im lặng.

 

Anh ghét hai chữ , nhưng lúc cũng tìm cách diễn đạt nào hơn.

 

Anh lướt mắt qua loa, nhận đây là tờ đề mà thức trắng đêm cũng .

 

Có nên cảm động ?

 

Chu Chỉ vẫn còn quan tâm đến .

 

Chu Chỉ cúi mắt, mím môi, khẽ : "Việc nên thôi."

 

Trước , cô cũng chép bài tập của Quý Huyền Tự.

 

Học sinh trong trường tan gần hết, hai vẫn im lặng.

 

Hơi thở và tiếng bước chân của , lúc ẩn lúc hiện, phác họa nên sự ấm áp nhuốm màu hoàng hôn.

 

Không ai gì, nhưng bầu khí dịu nhiều.

 

Ký túc xá nữ ở khu trường cũ, tại ngã ba đường, Quý Huyền Tự đột nhiên mở lời: "Trà sữa ngon."

 

"Rất ngọt."

 

Như siro tan chảy thẳng lòng, từng sợi từng sợi, nhưng hề ngấy.

 

Chu Chỉ: "Rất đắng."

 

Một phần ba đường, thật sự ngon.

 

Quý Huyền Tự bóng lưng Chu Chỉ khuất dạng khỏi tầm mắt mới cầm bài kiểm tra rời .

 

Đứng , Trần Chính Thanh sừng sững trong bóng tối, ánh mắt hai đầy vẻ u ám khó lường.

 

Tại cứ nhất thiết đường vòng chứ?

 

Chu Chỉ.

 

Ban đầu còn tưởng Chu Chỉ sẽ là đồng bọn của .

 

Quý Huyền Tự về đến ký túc xá, Từ Nghiêu liền mon men gần, chằm chằm bài kiểm tra tay với vẻ mặt kỳ lạ.

 

“Ôi chao, Quý, là ai gửi thư tình ?”

 

Giọng Từ Nghiêu khá lớn.

 

Thu hút ít ánh mắt, những quen liền xúm trêu chọc.

 

“Ây da da da, sức hút của Quý vẫn hề suy giảm.”

 

“Viết thế nào, bọn em xem ?”

 

Từ Nghiêu trợn tròn mắt, nhảy nhót quanh Quý Huyền Tự.

 

Quý Huyền Tự: “Không .”

 

Không thư tình.

 

Anh mong là thế.

 

Từ Nghiêu: “Không tin.”

 

Mấy hóng hớt xung quanh: “Không tin!”

 

Quý Huyền Tự: “...”

 

Tiếng từ khóe miệng tràn , nhuốm đầy vẻ vui vẻ.

 

Từ Nghiêu khẽ hừ hừ hai tiếng.

 

Cậu bảo , Quý mặt còn hiện rõ vẻ xuân tình, mà vẫn thư tình !?

 

ngần năm, đây là đầu tiên Quý lộ biểu cảm như .

 

Quý Huyền Tự bình thản, trải tờ bài kiểm tra toán đầy ắp đáp án và cách giải mặt .

 

Mọi hít một khí lạnh.

 

Má ơi!

 

Điên .

 

Khóe miệng Quý Huyền Tự nhếch lên, giọng điệu nhẹ nhàng: “Là bài kiểm tra.”

 

Do đích Chu Chỉ .

 

Anh bao giờ chủ động điều gì.

 

Mấy vì tò mò mà tụ tập nhanh chóng tản , Từ Nghiêu vỗ vai Quý Huyền Tự với vẻ mặt nặng nề.

 

Anh Quý gần đây đúng là vấn đề về thần kinh .

 

Cậu chỉ miêu tả nam minh tinh ch.ó cũng đầy thâm tình.

 

Con ch.ó đó ít nhất cũng dễ thương chứ.

 

Anh Quý bài kiểm tra toán mà cái biểu cảm .

 

Thật độc địa.

 

 

Loading...