Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 30: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:34:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xuân sang
Chiếc Maybach màu đen lướt nhanh giữa dòng xe cộ, ánh đèn neon lấp lánh ngừng lướt qua cửa sổ.
Trong gian mờ tối, lẽ vì uống rượu, Chu Chỉ dựa lưng ghế mơ màng ngủ .
Quý Huyền Tự đan hai tay đặt đùi, nhanh đổi tư thế, ngẩng đầu tấm chắn đang nâng lên, khẽ ho hai tiếng.
“Tại gọi cho ?”
Mèo Dịch Truyện
Anh đưa tay , đỡ lấy cái đầu đang chực đổ gục của thiếu nữ.
“Hửm?”
Chu Chỉ thẳng dậy, Quý Huyền Tự, mặt vẫn còn vẻ mơ màng và bối rối, chốc lát nở một nụ rạng rỡ.
Hôm nay vui.
Mong thời gian cứ thế kéo dài vô tận, giữ niềm hạnh phúc tựa như ăn trộm .
Quý Huyền Tự rụt tay về, cúi mắt chuyển tầm , nhưng câu hỏi vẫn cố chấp lặp lặp : "Tại cô gọi điện cho ?"
Lần Chu Chỉ rõ.
"Anh đặc biệt."
Chu Chỉ đáp ngắn gọn, lời dứt, cơn buồn ngủ ập đến, cái đầu mới ngẩng lên nghiêng sang một bên.
Giữa sự im lặng, tiếng của trai vang lên.
Quý Huyền Tự đỡ Chu Chỉ thẳng : "Đặc biệt thế nào?"
Anh hiếm khi sự tò mò như , cứ nhất định hỏi đến cùng mới chịu.
Thiếu nữ mở mắt nữa, giọng mơ hồ, Quý Huyền Tự ghé sát tai lắng .
—— "Là bạn nhất."
Quý Huyền Tự bật .
Câu trả lời trong dự đoán nhưng chẳng mang đến niềm vui, ngược còn kèm theo chút thất vọng mơ hồ.
"Bạn ..." Quý Huyền Tự trầm ngâm một lúc, nụ khóe môi tắt.
Trong khoang xe tối đen chìm im lặng.
Một lúc , một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên: "Cũng ."
Ít nhất thì cũng là nhất.
Quý Huyền Tự phiền Chu Chỉ ngủ nữa, mở điện thoại, lưu của cô.
Khi nhập tên, đầu ngón tay khẽ khựng .
Chu Chỉ.
Hai chữ đó lạnh lẽo như tuyết giữa mùa đông.
Quý Huyền Tự chút biểu cảm xóa hai chữ đó, tắt điện thoại.
Nửa ôm nửa đỡ Chu Chỉ thang máy, cô gái tự quẹt thẻ thang máy.
Chu Nghị ở cửa, chờ hai bước khỏi thang máy.
"Lại phiền cháu chăm sóc con bé ." Chu Nghị mỉm , ngay cả trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ hài lòng.
Những ngón tay của Quý Huyền Tự buông thõng bên hông khẽ run lên.
Lại.
Anh yêu thích từ .
Khơi gợi ít kỷ niệm.
Lại dở tệ mà vẫn thích chơi, sợ mắng, luôn đưa cô về nhà.
Rất nhiều .
Rất nhiều năm.
Quý Huyền Tự khẽ, đáy mắt lóe lên những tia sáng vụn vỡ: "Chú Chu, đó là điều cháu nên ."
Anh nguyện ý.
Sau khi xuống lầu, Quý Huyền Tự thu nụ .
Anh gọi một cuộc điện thoại khác.
Sau khi điện thoại kết nối, mặc kệ lời hỏi thăm ân cần của đối phương, giọng điệu châm chọc của trai xen lẫn sự khó chịu.
"...Giám đốc Cố, tập đoàn Cố thị phát tài là nhờ bán con gái ?"
Đối với học sinh cấp ba mà , kỳ nghỉ luôn ngắn ngủi.
Chưa đầy ba mươi sáu giờ, mười mấy tờ đề thi chất đống, dù chép cũng tốn ít thời gian.
Khi Chu Nghị đưa Chu Chỉ đến trường, nụ mặt ông là thật lòng.
Chuyện tối qua là một khởi đầu .
"Con bé, học hành chăm chỉ nhé." Chu Nghị vỗ vai Chu Chỉ, ngàn lời , cuối cùng cũng chỉ đọng thành bốn chữ .
Chu Chỉ khẽ cong môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn bóng lưng Chu Nghị rời , Chu Chỉ đột nhiên lên tiếng: "Bố!"
"...Bố thể cần vất vả như ."
Bôn ba hai nơi.
Cô lớn .
Chu Chỉ đầu , bắt gặp Triệu Chân Chân đang há hốc mồm.
Ánh mắt hai giao , Chu Chỉ theo bản năng né tránh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-30.html.]
Giao tiếp là một việc phiền phức.
bất chợt nhớ đến đêm lâu đó, Triệu Chân Chân kéo cô khỏi Quý Huyền Tự.
Gió đêm lạnh, nhưng lòng bàn tay Triệu Chân Chân nóng hổi.
Thiện ý vô thức đó sưởi ấm trái tim cô.
"...Chào buổi sáng." Chu Chỉ nắm chặt tay, dán mắt trở lên Triệu Chân Chân, giọng điệu cứng ngắc.
Đôi mắt vốn mở to của Triệu Chân Chân càng thêm trợn tròn, lắp bắp đáp một tiếng "chào".
Tối qua thấy Chu Chỉ và Quý Huyền Tự mật đủ sốc .
Sáng nay còn thấy cả Cullinan nữa!
Trời ơi!
Lần cô thấy Cullinan là ở trong livestream nhảy điệu Thanh Hải lắc.
Triệu Chân Chân liên tục lắc đầu bóng lưng Chu Chỉ rời .
Cái tuổi nên nhảy nhót thì cô vùi đầu học hành ở trường.
Giờ học nhảy Thanh Hải lắc còn kịp ?
Ý nghĩ chỉ thoáng qua trong đầu Triệu Chân Chân, thực tế, cô còn tìm giáo viên tiếng Anh để học thuộc từ vựng.
“Chu Chỉ! Chu Chỉ!” Tạ Tĩnh Văn mắt sáng rực, giọng điệu phấn khích.
Buổi tự học tối vẫn bắt đầu, Chu Chỉ tự nhiên đầu Tạ Tĩnh Văn.
"Cậu với Quý Huyền Tự thật sự ?"
"Tên gọi ở nhà của thật sự là Đông Đông ?"
"Cảm giác hợp với bản chút nào."
Tạ Tĩnh Văn nghĩ đến vẻ mặt muôn màu muôn vẻ của bao nhiêu trong phòng VIP khi Chu Chỉ và Quý Huyền Tự rời tối qua là bật .
Đặc biệt là cái cô Cố Uyển .
Bình thường chẳng luôn tự cho là thanh mai trúc mã, trời sinh một cặp .
Tối qua Quý Huyền Tự đến một cái liếc mắt cũng chẳng thèm dành cho cô .
Chu Chỉ bất đắc dĩ nhớ chuyện say rượu tối qua.
Hàng mi khẽ rung, ngón cái vuốt nhẹ đầu ngón tay.
Niềm vui trộm dù kéo dài, nhưng đủ để cô hồi tưởng.
Nhắc đến Quý Huyền Tự, nụ cứng mặt Chu Chỉ sống động hơn vài phần.
"Huyền là đông, sinh nhật mùa đông." Chu Chỉ Tạ Tĩnh Văn, nhớ mỗi dịp sinh nhật họ trải qua cùng từ lâu .
Đông xuân đến.
Sinh nhật cô đầu xuân.
Tạ Tĩnh Văn đến híp cả mắt, hiểu thấy phấn khích.
"Lớp học là nơi để học."
Trần Chính Thanh bên cạnh Chu Chỉ đột nhiên đầu , ánh mắt lạnh lùng xuyên qua cặp kính gọng đen rơi xuống Tạ Tĩnh Văn.
Giọng điệu nghiêm túc khiến rùng .
Tạ Tĩnh Văn mặt Trần Chính Thanh, bất đắc dĩ nhún vai, bĩu môi im lặng.
Rõ ràng là còn học mà.
lớp học chính là nơi để học, điểm cô thể nào phản bác.
“Ơ?! Mặt thế?” Tạ Tĩnh Văn chợt kêu lên.
Cô thừa nhận, Trần Chính Thanh vẻ ngoài chỉnh tề, toát một khí chất chính trực khó tả.
Ngay từ đầu năm học cô gương mặt thu hút.
Mà giờ đây, cằm của trai một vết xước, đỏ tươi và trông đáng sợ, vì vị trí đặc biệt nên khó phát hiện.
Ánh mắt Trần Chính Thanh đột nhiên đổi, sự ghê tởm thoáng hiện trong đôi mắt vốn bình tĩnh của .
"Không liên quan đến ."
Nói xong, Trần Chính Thanh lưng, chỉ còn bóng lưng.
Chỉ còn Tạ Tĩnh Văn với vẻ mặt ngượng ngùng.
Bạn cùng bàn bên cạnh kéo tay áo cô : "Mẹ là một con điên, chắc chắn là đánh."
" học cùng lớp với ba năm, chuyện gì bí mật."
Người hề ý định kiềm chế, giữa các nam sinh cũng tồn tại sự cạnh tranh, cũng sẽ ghen tị.
Trần Chính Thanh như thể thấy gì, đầu Chu Chỉ.
Bình tĩnh trình bày quan điểm của .
"Những như chúng khác với họ."
"Học tập mới là lối thoát duy nhất."
Chu Chỉ: "......"
Cô dừng cây bút trong tay, Trần Chính Thanh.
Mặc dù chút khó hiểu, thậm chí là mơ hồ.
học sinh giỏi thì đúng là nên học hành.
Nhất thời Chu Chỉ nghĩ lời nào để phản bác.