Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 25:: Mãi Mãi Đặt Em Lên Hàng Đầu ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:35:43
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Việc nhận đơn xin từ chức của Trần Chính Thanh trong dự liệu của Chu Chỉ.

 

Một kiêu ngạo như Trần Chính Thanh, khi gây trò lớn như , bảo Bạc Viễn việc chi bằng bảo c.h.ế.t còn hơn.

 

Chỉ là, đàn ông trong bộ vest chỉnh tề rời với vẻ kiêu ngạo nhưng đầy lịch sự.

 

Chiều thứ Hai đó, Trần Chính Thanh bàn việc của cô, vẫn ngẩng cao đầu: "Bạc Viễn lớn như mà giao cho một phụ nữ như cô thì sớm muộn cũng tiêu đời."

 

"Cô cứ đợi , chúng sẽ gặp ."

 

Trần Chính Thanh hừ lạnh một tiếng, mang theo bất cứ thứ gì, kiên quyết rời khỏi văn phòng của Chu Chỉ.

 

Rồi bước vững vàng giữa ánh mắt nghi hoặc, tiếc nuối hoặc đồng cảm của tất cả đồng nghiệp.

 

Anh còn trẻ.

 

Trong hai mươi ba năm thăng trầm của , chút thất bại chẳng là gì.

 

Kinh Đô chỉ mỗi Bạc Viễn là lớn mạnh nhất.

 

Anh thừa thời gian và cơ hội để bắt đầu từ đầu.

 

Nhìn Trần Chính Thanh rời khỏi công ty, Chu Chỉ gọi điện thoại cho một .

 

"Chị Chu! Cứ giao cho em, đảm bảo yên tâm! Người của chúng em mai phục hết ! Bao tải siêu to khổng lồ mang theo đủ cả!"

 

"Camera xung quanh em đập hết , em tìm chuyên nghiệp, chừng mực."

 

"Hahaha, nhận tiền thì em thôi!"

 

Chu Chỉ giọng ở đầu dây bên , khóe môi khẽ cong lên.

 

Trần Chính Thanh...

 

Dường như ngoài việc tổn hại đạo đức thì thật sự tìm gì khác.

 

cứ để như , trong lòng cô cũng thấy vui.

 

Nếu cô ỷ thế h.i.ế.p , cô sẽ cho Trần Chính Thanh một bài học nhỏ.

 

Trước khi cúp điện thoại, bên tiếng .

 

"Chị Chu, còn một chuyện nữa."

 

"Em với Châu Hạc Tuyết sắp đính hôn , đúng nửa tháng nữa thôi."

 

"Nhất định sẽ gửi thiệp mời cho chị!"

 

Chu Chỉ: ???

 

Khoan .

 

Vừa thứ gì lọt đầu cô .

 

Sau khi Chu Chỉ nhậm chức, tầng lớp cấp cao của Bạc Viễn trải qua vài vòng thanh lọc và máu, sở hữu những điều khoản tuyển dụng và thăng tiến công bằng hơn.

 

Bạc Viễn tuy biến động, nhưng nhanh bắt đầu phát triển theo hướng hơn.

 

Đáng đến là làng giải trí biến đổi ngừng.

 

Scandal của Ngô Nhã ập đến như bão tố mà bất kỳ dấu hiệu báo nào.

 

Bắt nạt ở cấp hai, cấp ba.

 

Những điều suông, nhiều video lan truyền mạng.

 

video, vô nạn nhân.

 

Hầu như ai dám tin cô gái trong video đ.á.n.h đá khác, c.h.ử.i bới tục tĩu là thiên thần ngọt ngào ánh đèn sân khấu chiếu rọi.

 

gương mặt trong video, cùng giọng độc đáo, sức quyến rũ khi cất lời, đủ để xác nhận họ chính là cùng một .

 

Giọng hát hâm mộ săn đón, hết đến khác vang lên trong video.

 

là lời lẽ thô tục.

 

"Chụp rõ một chút, lột quần áo của nó !"

 

"Chĩa thẳng mặt con khốn nạn , nhanh lên!"

 

Chưa đợi công ty quản lý phản ứng, cựu trợ lý tung đoạn ghi âm Ngô Nhã riêng tư mắng chửi, khắc nghiệt với nhân viên.

 

Trong đó cả đoạn dìm hàng Châu Hạc Tuyết cách đây lâu.

 

Rất nhanh đó, fan cứng lưng.

 

Nhất thời, dư luận đảo chiều.

 

Ngô Nhã từ nạn nhân của gia đình gốc trở thành kẻ bắt nạt hủy hoại cuộc đời khác.

 

Bên công ty vây kín những quá khích đòi công bằng.

 

"Ngô Yên Yên! sớm là cô đừng dìm hàng Châu Hạc Tuyết!"

 

"Chắc chắn sự nhúng tay của Châu Thị ở đây!"

 

Người quản lý cuống quýt như kiến bò chảo nóng, cô nhịn mà trách móc Ngô Nhã.

 

Ngô Nhã nghiến răng nghiến lợi: "Đừng mà Gia Cát Lượng sự việc nữa, lúc ăn ké sóng lưu lượng của Châu Hạc Tuyết thì cô cũng ít vui vẻ."

 

Người quản lý: "... ! Có cô quen tiểu thư nhà họ Châu ."

 

"Là tiểu cô cô của Châu Hạc Tuyết!"

 

" , cô gọi điện cho cô xin giúp đỡ ! Hai là bạn học, cô sẽ giúp cô !"

 

"Chỉ cần Châu Thị chịu dừng tay, những còn chẳng qua chỉ là một đĩa cát rời, dễ giải quyết."

 

Chưa đến thời điểm then chốt, công ty từ bỏ cây hái tiền là Ngô Nhã.

 

"! Cô đúng, gọi điện cho Chu Chỉ!"

 

Lời của quản lý giống như cho Ngô Nhã niềm hy vọng trong lúc cùng quẫn, cô vội vàng lục lọi danh bạ.

 

khi ánh mắt chạm cái tên đó thì dừng .

 

Tìm Chu Chỉ?

 

Có tác dụng gì chứ.

 

Chu Chỉ sẽ giúp cô .

 

dường như thể nào quên đôi mắt bình tĩnh của cô gái ngoài trường hôm đó, giọng thản nhiên như trải qua nghìn sóng gió.

 

—— thiện ác hữu báo.

 

Thiện ác hữu báo.

 

Điều tính là đang ứng nghiệm ?

 

Bữa tiệc đính hôn hoành tráng tổ chức tại khu vườn xa hoa rộng lớn của biệt thự lưng chừng núi ở Kinh Đô.

 

Khắp nơi đều là những đóa hồng đỏ kiều diễm, tụ thành biển hoa, tỏa hương thơm ngát.

 

Nửa giới thượng lưu Kinh Đô đều mặt.

 

Một bên là nhà họ Châu, một bên là nhà họ Tề, dù là chi thứ.

 

việc liên hôn nhất định sẽ đổi một cục diện, họ cần tính toán sớm.

 

Vì là lễ đính hôn, nên quy trình quá nghiêm túc và cứng nhắc.

 

Cộng thêm sự khích động của một vài bạn "hổ lốn", khí tại hiện trường càng thêm náo nhiệt.

 

Khi Tề Trừng ép hát tình ca, Châu Hạc Tuyết mặc lễ phục trắng sân khấu đến nỗi thẳng lưng .

 

Dưới khán đài, trong một góc khuất ai để ý, một thiếu niên ăn mặc giản dị giữa đám đông.

 

Giang Hữu.

 

Cậu chăm chú chằm chằm đôi nam nữ sân khấu, hai tay siết chặt thành nắm đấm, vô thức c.ắ.n bật môi đến rỉ máu.

 

Dung mạo của thiếu niên xuất chúng, chỉ là đôi mắt đang cuộn trào những cảm xúc mãnh liệt.

 

Có sự cố chấp.

 

Nhiều hơn là sự kìm nén.

 

"Thật ngờ." Giọng Chu Chỉ vẫn tràn đầy vẻ khó tin.

 

Nửa tháng họ vẫn là đầu gặp mặt, nhanh chóng đính hôn .

 

Quý Huyền Tự rướn gần Chu Chỉ, vẻ mặt hờ hững: "Dù thì quan hệ thông gia nhà hào môn cũng phức tạp chằng chịt."

 

Liên hôn cũng là một cách để củng cố địa vị.

 

"Chẳng qua còn một vị khách..." Ánh mắt Chu Chỉ chính xác tìm thấy Giang Hữu giữa đám đông.

 

Quý Huyền Tự khẽ : "Rõ ràng thích, nhưng thấy tự ti."

 

Bởi vì tạm thời gì trong tay, nên chẳng thể nắm giữ thứ gì.

 

Quý Huyền Tự đến đó là dừng, Chu Chỉ ngầm hiểu ý.

 

Cô đột nhiên , hứng thú đ.á.n.h giá Quý Huyền Tự: "Lỡ như Mriari của đầu tư thất bại, đạt thành tích thì ."

 

"Bố em vẫn luôn ý thì ?"

 

"Anh cũng sẽ kìm nén như ?"

 

Quý Huyền Tự vội vàng lắc đầu, cúi đặt cằm lên vai Chu Chỉ, hai tay siết chặt eo cô.

 

"Không giống ." Giọng Quý Huyền Tự trầm thấp.

 

Anh đường lui.

 

"Đến tuổi mà em vẫn gì, thì em sẽ về nhà thừa kế gia sản."

 

"Lấy em và chứng minh thực lực với Hướng Quý Sâm, hai lựa chọn căn bản thể so sánh."

 

Chu Chỉ cong môi khẽ .

 

Lòng cô dâng lên vị ngọt, đẩy Quý Huyền Tự : "Thôi nào, thẳng lên , mặt bao nhiêu thế thể thống gì chứ."

 

Không đẩy .

 

Quý Huyền Tự thậm chí còn dụi dụi mặt cô, giọng điệu bất mãn: "Châu Châu."

 

"Mấy đứa nhỏ cũng đính hôn hết ."

 

"Khi nào chúng kết hôn đây?"

 

Anh thật sự đợi nữa .

 

Chu Chỉ , véo eo Quý Huyền Tự: "Trẻ con."

 

Khi nào kết hôn?

 

Cô vẫn nghĩ rõ.

 

Từ xa, bố cô và bố Quý Huyền Tự sánh vai tới.

 

"Quý Huyền Tự cái đồ khốn nạn, gia sản chịu thừa kế, cứ thích khởi nghiệp ."

 

"Người trẻ dám phấn đấu mới chứ."

 

Cuộc trò chuyện của hai dần dần vọng đến.

 

Trên sân khấu, hai đính hôn trao nhẫn, giọng của MC sức xuyên thấu mạnh mẽ.

 

"Ánh xuân mở đầu, vạn vật hòa ca..."

 

"Lấy nhật nguyệt minh ước, lấy trời đất chứng giám....."

 

Dưới khán đài, tiếng vỗ tay như sấm.

 

Quý Huyền Tự giữa tiếng vỗ tay hôn nhẹ lên vành tai Chu Chỉ: "Châu Châu, em sắp cảm động đến ."

 

"Mau gả cho ."

 

Từ nay về sẽ một mối quan hệ định, vững chắc và lâu dài hơn.

 

Hơi thở nóng bỏng bao bọc lấy cô, nụ đầy chúc phúc của hai vị trưởng bối xa.

 

Mọi sự ngọt ngào dường như đều đổ dồn về.

 

Ánh xuân mở đầu, vạn vật hòa ca.

 

Mùa xuân đến, thứ hồi sinh, tấu lên bản nhạc cuộc sống.

 

——HẾT——

 

Các bé cưng, câu chuyện dừng ở đây nhé.

 

Đám cưới của Châu Châu và Quý Huyền Tự sẽ kể trong phần phiên ngoại.

 

--- Phiên ngoại 1: Chúng đang gì? ---

 

"Đi dự đám cưới ư? Lại dự đám cưới nữa!"

 

Trên máy bay, Quý Huyền Tự tiếp tục mặt nặng như chì.

 

Lần nào cũng chứng kiến hạnh phúc của khác, cứ thế sớm muộn gì cũng sẽ tâm lý vặn vẹo, ủ dột mà bò lết thôi.

 

Chu Chỉ vỗ vỗ đầu Quý Huyền Tự để an ủi.

 

"Lần là của bạn học."

 

Là đám cưới của Trịnh Vân Khinh.

 

Tốt nghiệp ba năm, ai ngờ đầu tiên gửi thiệp mời là Trịnh Vân Khinh.

 

Chú rể việc trong hệ thống nhà nước.

 

Bố đều là cán bộ chính phủ.

 

Đám cưới xa hoa, nhưng thực sự ấm cúng.

 

Lúc xuống rót rượu, ít trêu chọc: "Lớp trưởng, tít cả mắt kìa!"

 

Trịnh Vân Khinh phản bác.

 

Tạ Tịnh Văn nhịn hỏi: "Nhanh , hai quen thế nào?"

 

Trịnh Vân Khinh để chú rể sang bàn khác, còn thì xuống cạnh Tạ Tịnh Văn.

 

"Quen ở thư viện!"

 

"Em thích tâm lý học, cũng !"

 

"Sau khi quen thì phát hiện hai đứa thích cùng một nhà văn, cùng một họa sĩ."

 

"Anh còn đam mê thiên văn học, trời ơi, hồi nhỏ em nhất là mấy mô hình tiểu hành tinh đó."

 

Khi Trịnh Vân Khinh chuyện, mắt mày cong cong, tràn ngập ý .

 

Giống như những tâm hồn đồng điệu đang cộng hưởng.

 

Ở bên thoải mái và cũng thú vị.

 

Tiếng lan rộng bàn, Trịnh Vân Khinh ăn qua loa vài miếng dậy.

 

Trước khi , cô khẽ tặc lưỡi hai tiếng Chu Chỉ và Quý Huyền Tự: "Hai đó, nhanh nhanh lên nhé."

 

"Bọn em đều sốt ruột đến Kinh Đô ."

 

Chu Chỉ gật đầu, Quý Huyền Tự gượng gật đầu.

 

Mãi cho đến khi tiệc cưới kết thúc, tâm trạng Quý Huyền Tự vẫn luôn uể oải.

 

"Sao vẫn vui?"

 

Đêm, giường, Chu Chỉ ngẩng đầu hỏi Quý Huyền Tự.

 

Dự đám cưới xong thành "tụt mood" luôn ?

 

Quý Huyền Tự: "Không gì, ngủ ."

 

Anh tắt đèn.

 

Một lúc , Chu Chỉ bật đèn lên, mang dép lê khỏi phòng ngủ.

 

Quý Huyền Tự vội vàng dậy.

 

Chẳng lẽ thật sự quá màu?

 

Làm cô giận bỏ ?

 

nhanh, tiếng bước chân gần hơn.

 

Khi Chu Chỉ trở , trong tay cô cầm một bó dây thừng.

 

Quý Huyền Tự: "Làm gì ?"

 

Chu Chỉ cong môi, buộc dây thừng hai tay Quý Huyền Tự.

 

"Puppy tâm sự ?"

 

"Không ngoan nhé."

 

Nói , cô cũng trói chặt hai tay Quý Huyền Tự cột đầu giường.

 

Chu Chỉ một tay cởi cúc áo ngủ của Quý Huyền Tự, đầu ngón tay lướt dọc lồng n.g.ự.c xuống bụng .

 

Móng tay sắc nhọn lướt qua da thịt, cơn nhói đau nhẹ biến thành cảm giác nóng bỏng.

 

Yết hầu Quý Huyền Tự ngừng chuyển động, thở ngày càng dồn dập.

 

“Châu Châu...”

 

“Gọi sai .”

 

Chu Chỉ vỗ nhẹ bụng Quý Huyền Tự, tạo tiếng động trầm đục.

 

Đầu ngón tay cô luồn lớp vải tiếp tục trượt xuống.

 

“Xuân Lai!”

 

Quý Huyền Tự gần như gầm nhẹ , đến giọng cũng run rẩy.

 

“Anh giận, chỉ cảm thấy...”

 

Chỉ là cảm thấy hoang mang.

 

Trịnh Vân Khinh kết hôn , chú rể là thanh mai trúc mã của cô .

 

Còn và Châu Châu thì kết hôn, sợ một ngày nào đó Chu Chỉ sẽ chán .

 

“Vỗ!”

 

Một cái vỗ nhẹ rơi môi , mang theo mùi hương thoang thoảng.

 

“Im , giờ .”

 

Chu Chỉ cởi bỏ váy ngủ, vắt qua Quý Huyền Tự.

 

Ánh đèn mờ ảo, hòa quyện cùng những tiếng thở dốc kịch liệt.

 

Quý Huyền Tự như con cá thớt, ngón tay lún sâu chăn nệm, gân xanh nổi chằng chịt mu bàn tay.

 

Anh chỉ thể thụ động đón nhận d.ụ.c vọng.

 

Trớ trêu , Chu Chỉ cúi xuống, hôn nhẹ khóe môi : “Anh thở dốc quá trời.”

 

“Chúng đang ? Đông Đông.”

 

Lồng n.g.ự.c Quý Huyền Tự phập phồng dữ dội, sắp mất lý trí.

 

Giọng trầm khàn đặc, như thể ngại ngùng thốt lời, run rẩy chỉ còn thở: “Làm...”

 

Đêm dần về khuya, Chu Chỉ trong vòng tay Quý Huyền Tự, chút buồn ngủ.

 

Mệt .

 

Quý Huyền Tự: “Xuân Lai? Em ...”

 

Chu Chỉ: “Mệt .”

 

Quý Huyền Tự: ???

 

Trên n.g.ự.c lan tràn những vết đỏ ửng nhạt, kéo dài đến cổ và một bên mặt.

 

“Em cởi trói , mệt.”

 

Quý Huyền Tự nghiến răng ken két.

 

Cảm giác của quan trọng ?

 

Chu Chỉ: “Ngủ .”

 

“Châu Châu?”

 

“Xuân Lai?!”

 

“......”

 

“Chu! Chỉ!”

 

Đêm đó, Quý Sâm và Chu Nghị đang uống rượu.

 

Quý Sâm: “Chúng nó vẫn cưới ?”

 

Chu Nghị: “Phải theo ý con bé, nhỡ hợp.”

 

Quý Sâm: “Hợp chứ! Sao hợp! Cả Kinh Đô tìm ai phù hợp hơn Quý Huyền Tự !”

 

“A Tự nhà chúng còn tự lập công ty đấy!”

 

“Những kẻ phá gia chi tử trong giới ai mà sánh bằng!”

 

Chu Nghị: “......”

 

--- Phiên ngoại 2: Quan điểm hôn nhân kiểu mới ---

 

“Thất Tịch là một ngày , chúng đăng ký kết hôn !”

 

Quý Huyền Tự bò dậy khỏi giường, Chu Chỉ bắt đầu cài cúc áo sơ mi.

 

Đây là thứ N nhắc đến chuyện trong năm.

 

Chu Chỉ đầu lườm Quý Huyền Tự một cái: “Đông lắm, .”

 

Bao nhiêu cặp tình nhân kết hôn, họ nhường nhịn chứ.

 

Quý Huyền Tự suýt nữa bóp nát chiếc gối trong lòng.

 

“Chu Chỉ! Em đúng là đồ ‘tra nữ’!”

 

“Anh hai mươi lăm tuổi đấy!”

 

“Thanh xuân quý giá nhất của đàn ông đều tiêu tốn em , em định chịu trách nhiệm ?”

 

Chu Chỉ tô son xong, mím môi mới đầu Quý Huyền Tự.

 

“Anh vẫn còn trẻ mà.”

 

Chu Chỉ cúi xuống xoa đầu Quý Huyền Tự, móng tay sắc nhọn lướt dọc từ thái dương xuống cổ , dừng ở vết cào quá rõ.

 

“Tối qua thể hiện tồi.”

 

“Đi thôi, sáng họp sắp muộn .”

 

Chu Chỉ rụt tay , ung dung rời .

 

Quý Huyền Tự: “......”

 

Xem xem xem!

 

Trông chứ!

 

Anh là cái loại mẫu nam gọi là đến đuổi là ?

 

Tiếng đóng cửa vang lên bên ngoài, Quý Huyền Tự ngã phịch xuống giường, dường như mất hết sức lực.

 

Chuông điện thoại đầu giường ngừng reo.

 

Quý Huyền Tự bực bội nhấc máy, giọng trợ lý bên đổi tông vì sốt ruột.

 

“Sếp, đang đợi ở phòng họp.”

 

“Sao vẫn đến?”

 

Quý Huyền Tự: “......”

 

Công ty họp, Quý Huyền Tự đến muộn.

 

Anh vội vàng mở PPT.

 

Hai chữ Bạc Viễn ở trang đầu tiên đặc biệt chói mắt.

 

Quý Huyền Tự: “......”

 

Tốt lắm, cầm nhầm máy tính .

 

Mấy vị chủ quản, giám đốc trong phòng họp đưa mắt đầy ẩn ý, điều cần cũng rõ.

 

Ấy da da.

 

Khoe ân ái thế , thật chẳng để dấu vết gì.

 

Khi Chu Chỉ tan , xe của Quý Huyền Tự đỗ lầu công ty.

 

Người kẻ , thậm chí chẳng còn ai dừng thêm nữa.

 

Quá đỗi bình thường.

 

Mấy năm nay, chuyện Tổng giám đốc Quý của Mirari đích đến đón Tiểu Tổng giám đốc Chu là chuyện thường ngày, gì đáng để tò mò bàn tán.

 

“Châu Châu, đăng ký một buổi diễn thuyết .”

 

“Đi ?”

 

Dây an của Chu Chỉ còn thắt xong, Quý Huyền Tự ghé đầu qua.

 

Trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi nhiệt tình.

 

Chu Chỉ: “...Em thể ?”

 

Quý Huyền Tự lắc đầu: “Không , Châu Châu, em lâu lắm ở bên .”

 

“Hai chúng cũng cần hẹn hò chứ.”

 

Chu Chỉ đưa tay, khẽ vuốt qua khóe mắt ửng đỏ của Quý Huyền Tự im lặng.

 

Nhà ai mà hẹn hò diễn thuyết chứ?

 

Đến nơi, tấm biểu ngữ giăng bục giảng, Chu Chỉ càng thêm im lặng.

 

—— Bước hôn nhân thời đại mới.

 

Cô kéo tay áo Quý Huyền Tự, vô cùng khó hiểu: “Rốt cuộc đang nghĩ gì ?”

 

Cô chỉ cảm thấy đến tuổi kết hôn.

 

Miễn là họ ở bên , thế nào cũng .

 

Quý Huyền Tự ôm vai Chu Chỉ , vẻ mặt đầy thận trọng: “Đây là ‘bậc thầy hôn nhân’ nổi tiếng nhất mạng đấy.”

 

“Những điều cô , và em sớm muộn gì cũng dùng đến.”

 

Khi nào mới thể cưới Chu Chỉ đây?

 

Đây đúng là một vấn đề khiến sốt ruột yên, càng chờ lâu càng thêm hoảng loạn.

 

Chu Chỉ bất lực.

 

Cô bắt đầu tự vấn bản .

 

Tại Quý Huyền Tự cảm giác an , rõ ràng tình cảm giữa họ mà.

 

Hai ở hàng ghế đầu tiên, vị trí gần ‘bậc thầy’ nhất.

 

‘Bậc thầy hôn nhân’ là một phụ nữ trung niên khí chất.

 

Câu đầu tiên cô : “Không trong khán phòng bao nhiêu phụ nữ chuẩn bước hôn nhân, hôm nay chúng sẽ về hôn nhân thời đại mới.”

 

“Hy vọng hãy cân nhắc kỹ lưỡng.”

 

Quý Huyền Tự vỗ nhẹ tay Chu Chỉ, hiệu cô tiếp tục .

 

‘Bậc thầy’: “Luật hôn nhân hiện hành ——”

 

“Con riêng thể thừa kế tài sản.”

 

“Tiền sính lễ thể tùy tiện đòi .”

 

“Ngoại tình thể coi là lý do ly hôn.”

 

“Vợ nội trợ khả năng tay trắng...”

 

“Các vị ơi, đừng vì nhất thời bốc đồng mà bước hôn nhân.”

 

“......”

 

Những lời còn , Quý Huyền Tự thể lọt tai nữa.

 

Anh bỗng nhiên bỏ .

 

Chu Chỉ vỗ nhẹ tay : “Nghe tiếp .”

 

Quý Huyền Tự: “......”

 

Đứng yên.

 

‘Bậc thầy’: “Kết hôn chỉ cần chứng minh thư, nhưng ly hôn còn bốc thăm xếp hàng.”

 

“Ai cũng , dễ khó là lừa đảo đa cấp.”

 

“Kết hôn cũng tương tự, dễ khó .”

 

“À đúng , kết hôn chính là lừa đảo đa cấp.....”

 

Giọng của ‘bậc thầy’ vang vọng khắp hội trường rộng lớn, khiến đáy lòng Quý Huyền Tự run lên bần bật.

 

Chu Chỉ đầu Quý Huyền Tự.

 

Sắc mặt đàn ông trắng bệch, còn chút huyết sắc.

 

Chu Chỉ: “......”

 

“Châu Châu, tuyệt đối sẽ ngoại tình!”

 

“Sẽ con riêng.”

 

“Anh thể thắt ống dẫn tinh.”

 

Quý Huyền Tự khỏi hội trường kéo Chu Chỉ nghiêm túc bày tỏ.

 

Chu Chỉ bất lực nhếch môi, nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Quý Huyền Tự, vỗ nhẹ lưng an ủi: “Cún con, đừng lo lắng.”

 

tin tưởng .

 

--- Phiên ngoại 3. Tề Trừng! [Cảnh báo: Có nội dung phù hợp với 'fan' của các nhân vật 'thuần khiết'] ---

 

Làm diễn viên đúng là mệt thật! Nhất là khi nổi tiếng một chút.

 

Châu Hạc Tuyết lén lút trốn khỏi đoàn phim, chạy đến câu lạc bộ ở Kinh Đô để uống rượu.

 

Uống rượu, gọi trai bao 'combo' từ A đến Z.

 

Sáng hôm tỉnh dậy.

 

Trời sập.

 

“C.h.ế.t tiệt!”

 

“Anh... !”

 

Châu Hạc Tuyết kéo chăn lên chỉ mặt giường mà la lớn.

 

Khuôn mặt quen quá, tên là gì nhỉ....

 

Không...

 

Đó là mấu chốt.

 

Cô gọi trai bao cũng luôn chừng mực, mặc dù mặt trai hơn một chút.

 

Thôi , 'mặc dù'.

 

Đẹp trai quá thì cô đúng là khó lòng giữ .

 

“Xin , cô Châu.”

 

Giang Hữu với giọng trầm, vẻ mặt bình thản, chút hối hận.

 

Tối qua tình cờ gặp, là Châu Hạc Tuyết say rượu nhất quyết lôi phòng.

 

Vốn dĩ thừa nước đục thả câu, nhưng cô quá đeo bám.

 

Nhất là khi say rượu, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ đều dễ dàng khơi gợi d.ụ.c vọng trong .

 

ti tiện.

 

sẽ chịu trách nhiệm.”

 

“Thật xin , uống say quá .”

 

Hai gần như đồng thời mở miệng.

 

Ánh mắt Châu Hạc Tuyết lướt qua chiếc áo vest cởi bàn bên cạnh.

 

Rất quen mắt.

 

Anh trai cô cũng một chiếc, hề rẻ.

 

Thế nên cô ngủ với trai bao, mà là ngủ nhầm .

 

Châu Hạc Tuyết: “Thân phận của đặc biệt, chuyện tuyệt đối thể lộ ngoài.”

 

“Anh xử lý thế nào?”

 

Sự nghiệp của cô đang đà phát triển, còn sớm đính hôn với Tề Trừng, giờ mà vỡ lở tin tức phong lưu thì thật sự .

 

Lấy tiền bịt miệng thôi, chứ còn cách nào khác.

 

Giang Hữu siết chặt nắm đấm, thậm chí phần sốt ruột mà lặp : “ sẽ chịu trách nhiệm.”

 

“Chúng thể kết hôn.”

 

Anh xong, chột cụp mắt xuống.

 

Lợi dụng lúc khác gặp khó khăn thật là vô liêm sỉ, nhưng...

 

Châu Hạc Tuyết: “Hả?”

 

“Đùa gì thế !”

 

“Xin từ chối khéo nha, đính hôn .”

 

“Với , cũng đầu tiên, ai cũng đòi chịu trách nhiệm thì tìm dây mà treo cổ tự tử .”

 

Thà rằng tối qua cô thật sự ngủ với trai bao gọi còn hơn.

 

Giang Hữu: “Vẫn kết hôn.”

 

Đính hôn gần bốn năm mà vẫn cưới, khó mà đảm bảo biến cố gì xảy .

 

Châu Hạc Tuyết đỡ trán, trời ạ, đúng là đồ thần kinh.

 

“Chúng kết hôn là vì cô út của còn cưới.”

 

“Đợi đến mùa xuân năm họ tổ chức hôn lễ xong, thì sẽ đến lượt chúng .”

 

“Thôi , cần nữa.”

 

“Một triệu.”

 

Châu Hạc Tuyết lướt xem tin nhắn điện thoại, càng thấy trời sập đến nơi.

 

Rất , uống rượu ở câu lạc bộ lên hot search .

 

Có khi nào còn paparazzi theo dõi đến đây ?

 

Châu Hạc Tuyết kéo rèm cửa sổ , xuống , chẳng thấy gì cả.

 

lỡ mà thì ?

 

Lòng Giang Hữu dần chìm xuống.

 

Anh hận thể tự mang thai, để dựa con mà hưởng vinh hoa.

 

Châu Hạc Tuyết nghiến răng gọi điện: “Cam Cam! Em gây họa ! Anh mau đến đón em.”

 

“Ở... khách sạn Vạn Lệ, tầng mười tám, phòng 1801.”

 

“...Ưm... tối qua em say rượu ngủ với một , lầu thể paparazzi.....”

 

đúng đúng, đều là của em, uống nữa! Em về sẽ quỳ sầu riêng đền tội...”

 

Châu Hạc Tuyết một bên, cảm thấy mệt mỏi trong lòng.

 

Sẽ uống rượu nữa! Cô thề.

 

“Cô gọi điện cho ai?”

 

Người đàn ông giường chỉnh tề quần áo bên cạnh cô, vẻ mặt lạnh lùng pha chút buồn bã.

 

Châu Hạc Tuyết: “Chồng .”

 

Miễn là cô và Tề Trừng cùng rời khỏi cửa khách sạn, dù chụp cũng .

 

Giang Hựu: “Hai còn kết hôn mà.”

 

Chu Hạc Tuyết trợn trắng mắt: “Sớm muộn gì chẳng .”

 

Ước gì một điếu thuốc.

 

Không khí bỗng nhiên trầm lắng.

 

Giang Hựu rũ mắt, ánh lướt qua hàng mi cong của phụ nữ.

 

Xinh quyến rũ, vĩnh viễn là rực rỡ và nổi bật nhất trong đám đông.

 

Tề Trừng đến nhanh.

 

Chu Hạc Tuyết hít sâu một , nở một nụ gượng gạo.

 

“Cam Cam! Chào mừng đến!”

 

Tề Trừng cửa, đóng , đưa tay nhéo má Chu Hạc Tuyết: “Dì ghẻ! Cô đúng là...”

 

cô nữa.”

 

“Mấy chuyện khác để dọn dẹp cho cô cũng đành! Chuyện ...”

 

“C.h.ế.t tiệt, Chu Hạc Tuyết, cô đúng là càng ngày càng giỏi giang!”

 

Chu Hạc Tuyết: “, sai, sai, tất cả là của .”

 

cũng , phá bãi của Tiểu Vương tổng cũng là dọn dẹp cho đấy thôi.”

 

“Có qua .”

 

“Tề tổng, đại nhân đại lượng.”

 

Chu Hạc Tuyết ôm lấy cánh tay Tề Trừng, khẽ lay lay.

 

Tề Trừng: “...”

 

Xong .

 

Điểm yếu nắm thóp.

 

“Thôi , quần áo.” Tề Trừng đưa túi cho Chu Hạc Tuyết, đẩy cô phòng tắm, “Chiến tranh lạnh một ngày, lát nữa đừng chuyện với .”

 

Chu Hạc Tuyết hừ lạnh một tiếng, đóng cửa .

 

Tề Trừng trong phòng, xuống mặt Giang Hựu: “Cần bao nhiêu tiền?”

 

Giang Hựu: “...”

 

Tim đập mạnh hai nhịp, cảm giác nhục nhã từng khi đối mặt với Chu Hạc Tuyết giờ đây dâng trào, càn quét bộ trái tim khi đối diện với Tề Trừng.

 

Giang Hựu: “Không cần tiền, cần .”

 

Anh sẽ trưởng thành nhanh nhất thể.

 

Cố gắng hết sức để xứng với Chu Hạc Tuyết.

 

Tề Trừng: “...Vậy thì cố gắng .”

 

mắt, thẻ cứ giữ lấy.”

 

“Nếu , cả lẫn Chu Hạc Tuyết đều sẽ yên tâm.”

 

Tề Trừng đặt thẻ lên bàn, còn thì mở điện thoại xem đ.á.n.h giá bánh cưới.

 

Chị Chu sắp kết hôn.

 

Cậu nhất định sẽ dốc hết tâm sức, tới cùng, bánh lo hết.

 

Đảm bảo sang trọng thanh nhã, mắt ngon miệng, kín đáo xa hoa.

 

Cậu việc, giờ luôn đáng tin cậy.

 

Giang Hựu: “Cô căn bản yêu , cũng yêu cô .”

 

“Nếu ...”

 

Tề Trừng: “Dừng ! Dừng !”

 

“Nói chuyện yêu đương gì chứ, vô vị.”

 

“Cậu nghĩ phản ứng của quá nhạt nhẽo, cứ động tay động chân đ.á.n.h thì mới cảm thấy việc kẻ thứ ba của thật sướng ?”

 

Tề Trừng châm thuốc: “Nói thật thì động tay với đấy.”

 

cũng là một nạn nhân.”

 

“Tiểu Điểu nhà say rượu mất trí cưỡng ép , thật sự ngại quá.”

 

Giang Hựu: “Cậu...”

 

Anh c.ắ.n chặt môi , nắm tay siết chặt đến nỗi khớp ngón tay trắng bệch.

 

“Ai! Ai gọi là Tiểu Điểu!” Chu Hạc Tuyết mặc chiếc váy dài màu đen bước từ phòng tắm, nghiến răng nghiến lợi Tề Trừng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-25-mai-mai-dat-em-len-hang-dau.html.]

Tề Trừng: “Hừ.”

 

Đã tuyệt giao .

 

Không chuyện!

 

Chu Hạc Tuyết: “Cam Cam, đừng giận mà, , dẫn xem phim.”

 

Tề Trừng: “...”

 

Chu Hạc Tuyết: “Trả lời .”

 

Tề Trừng: “...”

 

Chu Hạc Tuyết khẽ ho hai tiếng, cố tình lòng Tề Trừng, nũng nịu : “Ông xã, mà~”

 

Tề Trừng nhanh tay lẹ mắt bịt miệng Chu Hạc Tuyết: “Đừng giỡn nữa.”

 

Còn ở đây mà, ngại c.h.ế.t .

 

Chu Hạc Tuyết , cô kéo tay Tề Trừng : “Thôi , một chữ một vạn tệ.”

 

Tề Trừng: “...”

 

Tề Trừng hít sâu một .

 

Cái miệng c.h.ế.t tiệt, mau im !

 

Tề Trừng: “Bảo bối, xem phim nhé.”

 

“Em lái ?”

 

“Được thôi, em . Tám trăm binh lính chạy lên sườn đồi phía bắc......”

 

Chu Hạc Tuyết: “...”

 

Cái trò quái quỷ gì .

 

Quả nhiên, định luật bảo năng lượng là đúng.

 

Sự ngượng ngùng sẽ biến mất, nó chỉ chuyển từ sang khác thôi.

 

Chu Hạc Tuyết nhét tấm thẻ bàn túi áo Giang Hựu, khẽ phẩy tay: “Không hẹn gặp .”

 

Rắc rối.

 

Giang Hựu dậy, Chu Hạc Tuyết đẩy Tề Trừng nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

 

Cả căn phòng lạnh lẽo và tĩnh lặng.

 

Dường như đêm nồng nàn tối qua chỉ là một ảo ảnh.

 

Người đàn ông xách áo khoác lên, ánh mắt dần tối sầm.

 

Thật ...

 

Mãi mãi .

 

Ngoại truyện 4. Lễ cưới đang diễn [Thượng]

 

Mùa xuân, vạn vật hồi sinh, là mùa để kết hôn.

 

Gia tộc Quý và gia tộc Chu liên hôn, gây chấn động nửa kinh đô.

 

Một đám cưới xa hoa, cả thế giới chú ý, mở màn trong sự mong đợi của tất cả .

 

Trang viên bán sơn quy tụ bộ danh gia vọng tộc của kinh đô.

 

Bãi đỗ xe chân núi xe sang tập hợp, thậm chí còn kéo dài đến tận ven đường quốc lộ.

 

Triệu Chân Chân và Trịnh Vân Khinh cạnh , mắt sắp lóa cả lên.

 

Triệu Chân Chân: “Ghi , ghi .”

 

“Sau dùng để tiểu thuyết!”

 

Chiếc xe tham quan chuyên chở khách lên núi dừng mặt hai .

 

Triệu Chân Chân ở hàng cuối cùng, ngó nghiêng khắp nơi, vô tình thấy một ngôi điện ảnh đang nổi.

 

“Cứu mạng! Thần tượng của !”

 

Được quen Chu Chỉ, đời đáng giá .

 

Trong mắt Trịnh Vân Khinh cũng lấp lánh ánh sáng, cô thể thừa nhận rằng so với kinh đô, thành phố Quỳnh Giang vẫn phần kém sắc.

 

Nơi đây cứ như một cung điện thời Trung cổ ở châu Âu .

 

Từng chút, từng chút đều tinh xảo.

 

Tạ Tịnh Văn đến sớm, cô mặc bộ vest chỉnh tề giữa các ông chủ.

 

Lúc thì , lúc thì lắng những lời tự giới thiệu.

 

Bữa tiệc cưới , cô nên cố gắng kết giao với nhiều mối quan hệ hơn.

 

Để Tạ thị chen chân giới kinh đô, cô còn cần nỗ lực nhiều.

 

Bức tường hoa che phủ, trong đó cứ như những nàng tiên trong rừng.

 

Một vạt hoa nghênh xuân màu vàng bay lượn, nhảy múa trong gió, toát lên sức sống dạt dào.

 

Dưới sân khấu, khách khứa lượt đến.

 

Chu Chỉ ngay chính giữa phía sân khấu, tức đến bật .

 

“Tề Trừng, ngốc !”

 

“Cái bánh ngoài thật sự ai thể nghĩ nổi.”

 

chỉ hận thể xông lên lén lút khiêng cái bánh .

 

Chiếc bánh cao gần hai mét, phục dựng theo tỷ lệ 1:1 của tòa trang viên bán sơn , từng chi tiết đều chạm khắc tinh xảo, giá trị hàng triệu tệ.

 

trớ trêu ——

 

Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.

 

“Tề Trừng cái quái gì , cái gì đây? Lâu đài phép thuật ?”

 

Hồi nhỏ cô xem búp bê Barbie còn chẳng ở cái nơi như thế .

 

Tề Trừng: “Màu cầu vồng đó, cô gu thẩm mỹ .”

 

“Ngụ ý cuộc sống của chị Chu và Tiểu Quý tổng sẽ hồng hồng hỏa hỏa, nhiều màu sắc, rực rỡ như cầu vồng.”

 

Tốt bao.

 

Chu Chỉ há miệng hồi lâu, cứng họng lời nào.

 

Không thể phản bác.

 

“Cậu còn lén lút thêm đồ riêng ?” Chu Chỉ ngẩng cằm, đế bánh, nơi khắc những đồng tiền của các quốc gia.

 

Còn mấy thỏi vàng nữa.

 

Tề Trừng xòa: “Xin , nhịn .”

 

Thấy kiểu thì mắt c.h.ế.t tiệt liền dời nữa.

 

Chu Chỉ hít sâu một , đầu bỏ .

 

Mắt thấy tâm phiền.

 

Tiểu cô cô cũng thật sự điên .

 

Vậy mà tin Tề Trừng đáng tin cậy.

 

Tề Trừng: “...Hừ.”

 

Không mắt .

 

Tống Quân và Từ Nghiêu tới, ở chỗ hai , cũng xì xào bàn tán về chiếc bánh.

 

Từ Nghiêu: “Không tệ, y hệt cái bánh miêu tả trong 《Từ Chối Gả 101》.”

 

Tống Quân: “Chạm khắc tinh xảo một đống ct, tệ.”

 

Từ Nghiêu: ?

 

Quý Sâm và Chu Nghị ngừng đến bắt chuyện chúc mừng.

 

Mãi mới yên tĩnh một chút, hai rưng rưng nước mắt.

 

“Cuối cùng cũng về chung một nhà , dễ dàng gì .”

 

Trong giọng điệu của Chu Nghị tràn đầy sự an ủi.

 

Tai nạn năm đó giáng đòn quá lớn Chu Chỉ, ông gần như .

 

Bây giờ con gái bước tới hạnh phúc của riêng , tảng đá lớn trong lòng ông cuối cùng cũng rơi xuống.

 

Quý Sâm cũng lên tiếng, như trút gánh nặng.

 

“Cuối cùng cũng kết hôn .”

 

Hai năm nay thấp thỏm lo âu, sợ con dâu đến tay bay mất.

 

Cuối cùng cũng gả Quý Huyền Tự .

 

Tảng đá lớn trong lòng ông cũng rơi xuống.

 

Thời gian dần trôi, âm nhạc du dương vang vọng khắp trang viên.

 

Lễ cưới sắp bắt đầu ——

 

————

 

Có một câu hỏi, nữ chính của cuốn tiếp theo tên gì nha~

 

Không mạt thế thì là tu tiên.

 

Có ai đề xuất gì , yêu .

 

Ngoại truyện 4. Lễ cưới đang diễn [Hạ]

 

Tà váy dài thướt tha lướt qua những cánh hoa rơi mặt đất.

 

Khi gặp , Quý Huyền Tự cúi nâng tà váy của Chu Chỉ lên.

 

Hàng loạt viên kim cương đính ở eo bên hông váy cưới lấp lánh chói mắt ánh nắng, như mơ.

 

Trái tim Quý Huyền Tự ngừng đập.

 

Hơi căng thẳng, đến nỗi thở cũng trở nên gấp gáp.

 

Cuối cùng cũng đợi .

 

Quý Huyền Tự dậy, về phía Chu Chỉ, Chu Chỉ cũng về phía .

 

Trên mặt hai đều nở nụ giống .

 

【Chỉ hai cha già là nước mắt giàn giụa】

 

Đoạn đường còn , hai sánh bước bên , cùng qua, cùng bước một mối quan hệ mới bền chặt hơn.

 

Phần đời còn , vĩnh viễn chia lìa.

 

Cánh hoa bay lả tả khắp trời, như tuyết lớn giữa mùa đông, thấm đẫm hương thơm mùa xuân.

 

Khung cảnh định hình trong bức ảnh, lưu giữ mãi mùa xuân bao giờ phai tàn.

 

Sau lời thề hôn nhân trang nghiêm, Quý Huyền Tự cẩn thận đeo chiếc nhẫn kim cương hồng mười carat ngón tay Chu Chỉ.

 

Dường như thứ gì đó định đoạt, sự ấm áp và ngọt ngào đồng loạt dâng trào trong lòng.

 

“Xuân Lai.”

 

“Anh yêu em.”

 

Quý Huyền Tự quỳ một gối, ngẩng đầu Chu Chỉ, giọng đầy kiên định.

 

Anh cuối cùng cũng ôm mùa xuân lòng, từ đây giá rét tan biến.

 

Chu Chỉ cúi , nâng mặt Quý Huyền Tự, khẽ đặt một nụ hôn lên giữa hai hàng lông mày của .

 

“Em cũng yêu .”

 

“Đông Đông.”

 

Là ánh sáng nhỏ bé ngừng ghi nhớ trong bóng tối.

 

Tiếng vỗ tay vang dội như sấm.

 

Chu Nghị và Quý Sâm ôm nức nở.

 

Tạ Tịnh Văn ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay.

 

Thật .

 

Cô từng nghĩ về một tình yêu lãng mạn từ đồng phục học sinh đến váy cưới.

 

bây giờ...

 

Đàn ông là cái thá gì, cứ tập trung phát triển sự nghiệp .

 

Đến khi khách khứa về hết, đêm khuya.

 

Chu Chỉ lau khô tóc từ phòng tắm bước , Quý Huyền Tự đang nửa dựa giường.

 

Thấy cô, ánh mắt đột nhiên sáng lên, háo hức thử.

 

Chu Chỉ: “...Em mệt lắm , ngủ .”

 

Chưa từng nghĩ kết hôn mệt như , mệt hơn cả học, mệt hơn cả .

Mèo Dịch Truyện

 

Cô thật sự còn sức để đối phó với Quý Huyền Tự.

 

Anh mệt ?

 

Quý Huyền Tự ghé sát nắm tay Chu Chỉ: “Châu Châu!”

 

Chu Chỉ vỗ nhẹ mu bàn tay : “Cũng đầu tiên.”

 

Quý Huyền Tự: “ hôm nay chúng kết hôn!”

 

Hoàn giống !

 

Một ngày ý nghĩa để kỷ niệm, ngủ thì quá lãng phí.

 

Chu Chỉ: “...”

 

Nằm giường cảm thấy như một cái xác, các khớp đều cứng đờ: “Thật sự mệt...”

 

Cô nhắm mắt , nhưng đành lòng từ chối Quý Huyền Tự.

 

Quý Huyền Tự: “Em ngủ , để lo.”

 

Đèn chính chói mắt tắt , chỉ còn chiếc đèn nhỏ mờ ảo ở đầu giường.

 

Chu Chỉ mặc cho Quý Huyền Tự tiến gần, chìm vòng ôm nóng bỏng.

 

Những nụ hôn nhỏ li ti ẩm ướt, dính dáp, nóng đến kinh , từ khóe môi dần dần xuống .

 

Tay của Chu Chỉ đặt đỉnh đầu Quý Huyền Tự, cơn buồn ngủ dần tan biến.

 

Đột nhiên, n.g.ự.c một cảm giác lạnh buốt, một xúc cảm lạnh lẽo trơn nhẵn lướt qua.

 

Chu Chỉ bỗng nhiên mở bừng mắt.

 

“Anh…” cô lên tiếng.

 

Quý Huyền Tự : “Thích ?”

 

Chu Chỉ bật đèn, cô dậy nâng mặt Quý Huyền Tự: “Để em xem.”

 

Người đàn ông khẽ thè đầu lưỡi , chiếc khuyên lưỡi sáng lấp lánh khiến thể rời mắt.

 

Đôi mắt đẫm sương, gò má trắng nõn ửng một tầng phấn mỏng, giống như một yêu tinh mê hoặc lòng .

 

Quý Huyền Tự cong môi: “Thử ? Cưng .”

 

Gần đây học nhiều chiêu trò từ các nam mẫu chuyên nghiệp.

 

Để tránh Chu Chỉ cứ mãi bận lòng đến những bông hoa dại khoe mẽ bên ngoài.

 

Tim Chu Chỉ đập dữ dội, cô hôn lên môi Quý Huyền Tự.

 

Phòng ngủ chính đèn đóm sáng trưng.

 

đêm còn dài.

 

——

 

Hóa ngắn thật sự đề xuất kết thúc

 

Ngoại truyện 5. Thời niên thiếu [Tản mạn cốt truyện]

 

—— Giáo viên chủ nhiệm ——

 

“Chu Xuân Lai!”

 

“Sao em bài tập nữa.”

 

Trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm bó tay cô gái với mái tóc dài màu bạc mặt.

 

Cô gái thẳng tắp, ngẩng đầu : “Cô ơi em sai , em .”

 

“Cô phạt em ! Tuyệt đối oán trách.”

 

Giáo viên chủ nhiệm: “......”

 

Lại nữa , nữa .

 

Lại là kiểu , thái độ nhận đến mức thể chê .

 

“Sao em thể học tập Quý Huyền Tự chứ.” Cô giáo tức giận .

 

Một cô bé xinh như , học hành tử tế, sẽ .

 

Cũng đúng... Con bé nhà tiền, cũng đến lượt ông lo.

 

“Về .” Giáo viên chủ nhiệm mất hết sức lực.

 

Chu Xuân Lai: “Cảm ơn cô giáo! Cô giáo vất vả , chúc cô mỗi ngày đều gặp may mắn!”

 

Giáo viên chủ nhiệm: “......”

 

Xong , trong lòng thấy ngọt ngào.

 

—— Học sinh giỏi ——

 

Mười hai giờ .

 

Khi bà Cố xuống lầu lén ăn khuya thì phát hiện đèn phòng con gái vẫn còn sáng.

 

Đứa con gái ngang ngược!

 

Bà đẩy cửa bước , cô gái mắt còn ngái ngủ vẫn đang bài tập.

 

Lòng bà Cố lập tức mềm nhũn: “Con gái yêu, đến giờ ngủ .”

 

Chu Xuân Lai: “Con xong bài tập.”

 

Bà Cố tới, xoa đầu tiểu Xuân Lai: “Bình thường con bài tập .”

 

Chu Xuân Lai: “ hôm nay ghen tị vì chú Quý con trai học giỏi như Đông Đông.”

 

Bà Cố ngạc nhiên, bà cúi xuống ôm Xuân Lai lòng: “Ngủ con, mãi mãi yêu con.”

 

“Dù con thế nào chăng nữa.”

 

—— Người yêu ——

 

“Xuân Lai, em mặc quần áo của học bá.”

 

xáp gần chia sẻ cay cay nhịn buôn chuyện.

 

Ánh mắt cô đầy vẻ mờ ám.

 

Chu Xuân Lai: “Hơi lạnh ạ.”

 

Hôm nay trời trở lạnh, nhưng cô nhất quyết mặc chiếc váy nhỏ mới mua.

 

May mà Đông Đông mang theo hai chiếc áo khoác.

 

Quả nhiên là đại diện học sinh ưu tú, lo xa thật tuyệt vời!

 

Người đó hạ giọng tiếp tục hỏi: “Hai hẹn hò ?”

 

“Chỉ các cặp đôi mới thể mặc quần áo của .”

 

Chu Xuân Lai: “...Chưa hẹn hò.”

 

Sao cái lý lẽ đó chứ.

 

Quý Huyền Tự còn từng mặc váy của cô mà!

 

Hơn nữa họ là học sinh cấp hai, học sinh cấp hai yêu sớm.

 

Trên đường tan học về nhà, Chu Chỉ nhoài mặt thiếu niên: “Đông Đông, thích cô gái nào ?”

 

Bước chân thiếu niên khẽ khựng , vẻ mặt điềm tĩnh chút đổi.

 

Anh cứng đờ Chu Chỉ, giọng điệu nghiêm túc: “Không .”

 

Chu Xuân Lai : “Vậy thì .”

 

cởi chiếc áo khoác của Quý Huyền Tự, bên ngoài thật sự lạnh.

 

Buổi tối, thiếu niên giường, trằn trọc ngủ suốt đêm.

 

Xuân Lai hỏi điều ?

 

thích ?

 

họ là bạn ...

 

Họ lớn lên cùng từ nhỏ, vẫn luôn xem cô như em gái... đúng ?

 

—— Vòng đu ——

 

“Tàu cướp biển!”

 

“Vòng đu !”

 

Quý Huyền Tự và Chu Xuân Lai tranh cãi ngừng vì chuyện .

 

Giọng điệu thiếu niên vẻ điềm tĩnh hợp với lứa tuổi: “Vòng đu chậm lắm, chán ngắt.”

 

Chu Xuân Lai: “ mà lãng mạn mà!”

 

Quý Huyền Tự: “Tàu cướp biển kích thích, tàu lượn siêu tốc và trò nhảy tự do cũng đều kích thích.”

 

Chu Xuân Lai: “Tìm kích thích nhảy dù với em?”

 

Quý Huyền Tự: “......”

 

Anh là tìm kích thích, tìm c.h.ế.t.

 

Quý Huyền Tự nghiến răng: “Anh nhất định tàu lượn siêu tốc.”

 

Chu Xuân Lai: “Chơi vòng đu .”

 

“......”

 

Quý Huyền Tự thỏa hiệp.

 

Xuân Lai còn nhỏ, trai, nhường cô một chút cả.

 

Trên vòng đu .

 

Chu Xuân Lai dựa vai Quý Huyền Tự ngủ say.

 

Quý Huyền Tự khẽ tặc lưỡi, ánh mắt hề bất ngờ.

 

Vòng đu nhàm chán như vốn dĩ thứ Xuân Lai thích.

 

Chỉ là thử cái mới lạ mà thôi.

 

Rất nhanh, nó lên đến đỉnh.

 

Anh chợt nhớ đến truyền thuyết lãng mạn về vòng đu .

 

Hôn ở điểm cao nhất...

 

Tim Quý Huyền Tự bỗng đập mạnh một cái, nắm tay Chu Chỉ đầu tiên cảm thấy tim đập nhanh.

 

Cảm giác xa lạ .

 

Giống như đêm ngủ đó.

 

Ngoại truyện: Cảm nghĩ khi kết thúc

 

Thật từng thể loại học đường.

 

Cũng từng truyện ngắn như haha.

 

cơ hội thử sách hai mươi vạn chữ lãng phí vô ích, vốn còn hy vọng thử sách thể đổi vận mệnh.

 

Haizz, chỉ thể là do mệnh.

 

cũng bất ngờ khi cuốn sách nhận sự đồng hành của .

 

Thật khi cuốn sách cũng do dự, ban đầu thừa thắng xông lên thể loại huyền huyễn, hoặc là xuyên nhanh xuyên sách mà sở trường, cũng từng nghĩ đến thể loại tổng tài hiện đại đang hot.

 

Cuối cùng khi quyết định về học đường, hạ quyết tâm lớn, coi như là tự thực hiện ước mơ.

 

Bởi vì câu chuyện thật thành hình trong đầu từ khi còn học cấp ba, nhưng mãi cơ hội .

 

Thành tích hiện tại cũng hài lòng .

 

Cảm ơn đồng hành suốt thời gian qua, hihi, siêu yêu !

 

Vì là học sinh mà, nên phản diện đều xa , thật mỗi đều phức tạp.

 

Rất nhiều bạn đoán đúng, Triệu Chân Chân ít nhiều bóng dáng của .

 

Thật khi lên đại học khá hối hận, hồi cấp ba thành tích khá nhưng nổi bật, chịu lời, ghét tiếng Anh.

 

Ba năm cấp ba, phân lớp bốn , một khối hơn năm mươi lớp, và cô giáo tiếng Anh của may mắn cùng lớp ba năm.

 

Nghiệt duyên!

 

ghét , cũng ghét cô .

 

Cả hai chúng đều cố gắng đổi, nhưng hiệu quả ít.

 

Sau nghiệp vẫn luôn oán giận cô , cho đến khi chọn chuyên ngành sư phạm.

 

Đôi khi thật sự, chỉ khi ở vị trí tương đương mới thể hiểu đối phương.

 

Lớp trưởng nguyên mẫu, nhưng nguyên mẫu phi lý, lẽ là một câu chuyện cẩu huyết tình tay tư kéo dài lâu.

 

Hồi đó khi hai cô đang yêu nồng nhiệt thì nếu cơ hội sẽ sách cho họ, coi như là lén lút thực hiện .

 

Bởi vì chỉ từng thấy họ yêu đẽ, nên khi chuyện phiếm mới thấy siêu sốc, khó mà tin .

 

Khó mà tưởng tượng trai từng đạp xe điện đón cô học mùa đông, sưởi ấm tay cho cô , còn nũng với cô , cuối cùng kết thúc một cách tệ hại đến .

 

Bao gồm nhưng giới hạn ở:

 

[Chàng trai ngoại tình với thanh mai], [Chàng trai hẹn hò với bạn của cô gái], [Cô gái và bạn tuyệt giao]....

 

Lúc chia tay " sẽ mãi đợi em" đều là lời dối.

 

Xung quanh , kể cả , câu "mãi đợi em" hàng trăm .

 

thể nửa năm đối tượng mới haha.

 

, những lời thời niên thiếu cho qua thôi, đừng quá nghiêm túc.

 

Hầu hết các cô gái đều chung tình hơn các trai, phản ứng cai nghiện cũng dữ dội hơn.

 

Giống như Trịnh Vân Khinh trong buổi họp lớp thứ hai, thời gian đối với là thứ xóa nhòa những mâu thuẫn cũ và lưu giữ những kỷ niệm .

 

, việc quên yêu cũ lẽ chỉ là quên yêu cũ bạn lý tưởng hóa trong ký ức.

 

Haha, với Trịnh Vân Khinh và Lương Mộc Dã.

 

Hai họ chắc chắn sẽ ở bên .

 

Yêu càng lâu, ngược càng khó ở bên .

 

Nền tảng tình cảm ngày xưa vun đắp từ việc lúc nào cũng kè kè bên , quan điểm, sở thích các thứ thể vốn dĩ khác biệt.

 

Trịnh Vân Khinh thật là một lấy bản trung tâm (nhưng nghĩ điều đó chẳng gì sai).

 

Trong buổi họp lớp cũng chỉ là thoáng qua nhớ tình xưa, nếu Lương Mộc Dã thật sự đề nghị , cô cũng thể sẽ đồng ý.

 

Cho dù nhà họ Trịnh đột nhiên giàu , cho dù Trịnh Vân Khinh vẫn sống trong con hẻm nhỏ đó.

 

Họ cũng thể ở bên .

 

Một vẫn luôn học hành chăm chỉ, là học sinh giỏi trong mắt thầy cô và bạn bè.

 

Và một học vấn, suy nghĩ đến tương lai như Lương Mộc Dã thì căn bản thể đến cuối cùng.

 

Người như Trần Chính Thanh, chỉ từng thấy những tương tự, chứ thấy ai "cực phẩm" đến .

 

Đối với hình tượng của , thật bắt nguồn từ bài báo về nữ tiến sĩ đây.

 

nhiều tranh luận về việc nữ tiến sĩ về nhà thì con cái sẽ .

 

ý kiến của riêng là, đứa bé trai là kẻ hưởng lợi.

 

đặt vị trí của để suy nghĩ.

 

nghĩ trong môi trường trưởng thành như , chúng thể cho rằng bố và ông sai, lẽ chúng cũng sẽ trở thành những tiểu ác ma tam quan méo mó.

 

Nữ tiến sĩ hết là bản , đó mới là .

 

vẫn luôn cho rằng chỉ cần cô rời khỏi hang ổ ma quỷ, con cái cũng liên quan đến cô .

 

[Đương nhiên, đây là suy nghĩ của riêng ]

 

Thấy nhiều bạn cảm thấy Chu Hạc Tuyết và Giang Hựu hợp hơn haha.

 

Không nữa, câu chuyện của ba họ vẫn còn xa và dài.

 

Trước khi Giang Hựu thể tự gây dựng sự nghiệp, vẫn cảm thấy Tề Trừng và Chu Hạc Tuyết hợp hơn một chút.

 

Chu Chu và Đông Đông hầu như nguyên mẫu haha.

 

Trong hiện thực từng thấy hai nào hảo đến ~

 

lẽ cảm giác chua xót, nhưng bút lực đủ, nỡ ngược nữ (cuốn , cuốn nữa cũng đều như ), nên thể sẽ nhạt.

 

cả! Cảm ơn đồng hành!

 

Cuốn sách tiếp theo dự kiến mắt cuối tháng Ba.

 

Có hai lựa chọn.

 

[Huyền huyễn tu la trường]: Câu chuyện về em gái bảo bối đoạt xá, đó đoạt thể, kết quả phát hiện từ vạn mê trở thành vạn ghét, cuối cùng một cước đạp nát hỏa táng trường, x.é to.ạc hư haha.

 

Tu la trường đa . Sẽ sư tôn cao lãnh tình duyên kiếp nhưng nhận nhầm , trúc mã từng yêu say đắm nhưng giờ căng thẳng như dây đàn, đại sư cố chấp nhận nhầm em gái, đồ mang huyết mạch ma tộc nhẫn nhịn và là đầu tiên nhận sự đổi linh hồn, sư định chiếm hữu sư tôn nhưng cuối cùng chiếm hữu em gái bảo bối, còn yêu vương cảm nhận nhiệt độ, cuối cùng là thiên mệnh chi nữ vạn mê nội tâm vặn vẹo lén lút yêu bạn.

 

Vâng, chính là một câu chuyện hỏa táng trường đa phi lý đến ai thể theo đuổi , truyện mua cổ phiếu.

 

Có lẽ là một truyện sảng văn tình cảm, tình cảm và cốt truyện thể chiếm sáu bốn phần ( gắn mác đại nữ chủ, kiểu khởi đầu full cấp như ).

 

[Mạt thế tu tiên] Em gái bảo bối từ giới tu chân xuyên đến mạt thế, gặp nam chính biến dị.

 

Có lẽ xác suất huyền huyễn sẽ cao hơn một chút.

 

Hy vọng cuốn tiếp theo vẫn thể gặp nhé.

 

Ngoại truyện: Hoa phụ nữ

 

Quý Huyền Tự đang nấu ăn trong bếp, Chu Nghị tự tay cắm những bó hoa tươi mua về các bình hoa khắp nhà.

 

Chu Sâm cầm cây lau nhà lau khắp phòng, đây thứ ba ngang qua Chu Chỉ.

 

Chu Chỉ: “......”

 

Vốn dĩ một buổi tiệc thương mại nhỏ tham gia, nhưng cô giữ khư khư ở nhà.

 

Họ là để mừng Ngày Quốc tế Phụ nữ, cô ở nhà tận hưởng cuộc sống.

 

Chu Chỉ suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn từ chối buổi tiệc.

 

Cả nhà khó khăn lắm mới tụ họp đông đủ thế , ai nấy đều thể hiện, cô cũng vui vẻ phối hợp.

 

Đến khi Quý Huyền Tự bày biện thức ăn lên bàn, nâng ly chúc mừng, điện thoại của cứ reo ngừng.

 

“Ai ?”

 

Khi Quý Huyền Tự thứ ba tắt chuông điện thoại, Chu Chỉ khẽ đá bắp chân .

 

Quý Huyền Tự: “Tề Trừng.”

 

Lời dứt, chuông điện thoại vang lên.

 

Chu Chỉ nhướng mày: “Cứ .”

 

Quý Huyền Tự bật loa ngoài, những tiếng ồn ào hỗn loạn lập tức vọng tới, thể hình dung cảnh gà bay ch.ó chạy.

 

“Tổng Giám đốc Quý, mấy cách đều thử hết , !”

 

“Việc nhà cũng , cơm cũng nấu , tại Chu Hạc Tuyết cái đồ điên cứ cãi với !”

 

Giọng của Tề Trừng ba phần giận dữ, bảy phần khó hiểu, và chín mươi phần còn là tuyệt vọng.

 

Lời dứt, bốn bàn ăn .

 

Chu Hạc Tuyết đang điện thoại của Tề Trừng: ???

 

Anh bày bừa hết mỹ phẩm bàn trang điểm của cô, còn vỡ hai chiếc bình hoa cổ cô mua ở buổi đấu giá.

 

Buổi trưa thì đuổi đầu bếp về nhà, tự bưng một đĩa gì đó đen sì là cơm mì.

 

Xin hỏi... gần đây cô đắc tội với Tề Trừng ở ?

 

Quý Huyền Tự vội vàng cúp điện thoại, Tề Trừng đầu đối mặt với vẻ mặt âm u của Chu Hạc Tuyết, khi cơn bão ập đến, chợt móc một hộp quà tinh xảo từ trong lòng.

 

“Chúc mừng Ngày Quốc tế Phụ nữ!”

 

“Quà tặng em.”

 

Tề Trừng hành động nhanh, mở hộp quà , bên trong là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy.

 

“......”

 

Sự im lặng trong chốc lát khiến Tề Trừng lo sốt vó, hết kế, chuẩn cãi một trận trò với Chu Hạc Tuyết để phân rõ trái.

 

Người phụ nữ khí thế đằng đằng tới, lao vòng tay .

 

“Cam Cam!”

 

“Anh thật !”

 

Mắt Chu Hạc Tuyết sáng rực lên.

 

Đây là chiếc vòng cô thấy ở buổi đấu giá tại Kinh Đô !

 

Đáng tiếc là thời gian đấu giá trùng với lịch công việc của cô, cô thể cũng nhờ khác đấu hộ.

 

Không ngờ Tề Trừng thứ !

 

Tề Trừng thở phào nhẹ nhõm, lạnh một tiếng.

 

“Cảm ơn , ông xã!”

 

Chu Hạc Tuyết vòng tay ôm cổ Tề Trừng và hôn một cái.

 

Tề Trừng: “Chuyện nhỏ.”

 

Khóe miệng nhếch lên, trong lòng khinh thường Quý Huyền Tự.

 

Mấy cái chuyện việc nhà, nấu cơm gì chứ, vẫn là mới hiểu lòng phụ nữ nhất!

 

Trung tâm thương mại lớn nhất khu Văn Tân, Kinh Đô, khắp nơi đều treo đầy hoa tươi và biểu ngữ.

 

Trên màn hình điện tử lớn, những lời chúc mừng lễ hội do nhiều nữ minh tinh ghi âm đang phát phát .

 

Ở góc khuất nhất tầng một của trung tâm thương mại, một sân khấu đơn sơ nhất dựng lên với vô vàn hoa tươi vây quanh.

 

Một ban nhạc mấy tên tuổi đang biểu diễn ở đây.

 

Khán giả vây xem chỉ lác đác vài chục .

 

Giọng ca chính là một cô gái tóc ngắn màu xanh, cô cầm micro ngừng khuấy động khí.

 

“Một bài hát cũ ‘Nữ nhân hoa’ xin gửi tặng !”

 

“Vị khán giả ở giữa hát ạ? Chị gái lên sân khấu song ca ?”

 

Cô gái tóc xanh chỉ tay về phía phụ nữ giữa hàng ghế đầu, đội mũ, quàng khăn, đeo kính râm to sụ, che kín mít.

 

là một kỳ lạ.

 

Trời mười mấy độ C mà mặc dày như .

 

kỳ lạ ở đây lâu .

 

Từ bài hát đầu tiên, cô cũng coi như là khán giả trung thành nhất của họ.

 

Người phụ nữ cử động, cô do dự bước lên sân khấu, khi nhận micro từ tay cô gái, cô run rẩy vì căng thẳng.

 

“Đừng căng thẳng, dù lạc giọng cũng .” Cô gái tóc xanh an ủi vỗ vai phụ nữ.

 

“......”

 

Nhạc dạo vang lên, phụ nữ vẫn run rẩy tay.

 

Lâu lắm chạm micro.

 

Bị công ty "đóng băng" năm năm, cô gần như quên mất cảm giác ca hát.

 

Một sân khấu nhỏ như , thiết âm thanh đơn sơ, cô đây lâu, suy nghĩ nhiều, chút khao khát.

 

Cho đến khi mời, một nữa sân khấu.

 

Cô gái tóc xanh thoải mái, cô khuấy động khí, gật đầu chào hỏi những thành viên khác trong ban nhạc.

 

Hát thật sự cả.

 

Thật là...

 

Chẳng mấy khán giả.

 

Nhạc dạo kết thúc, tiếng hát vang lên.

 

“Em một đóa hoa, trồng trong tim , e ấp đợi chờ ý u u.”

 

“Sớm sớm chiều chiều, em tha thiết đợi chờ, hữu tình đến trong mơ......”

 

Giọng hát vô cùng đặc biệt, dịu dàng tinh tế trầm bổng phong trần.

 

Chỉ cất lời câu đầu tiên, khiến vạn vật đất trời lặng thinh.

 

Bao gồm cả cô gái tóc ngắn màu xanh.

 

Cô siết chặt micro, ánh mắt phụ nữ chút ngây .

 

Giọng hát , kỹ năng vững, quen thuộc một cách khó tả.

 

“Nữ nhân hoa, lay động giữa hồng trần...”

 

“Nữ nhân hoa, nhẹ nhàng theo gió khẽ đưa.”

 

Không từ lúc nào, sân khấu đông dần lên.

 

vẻ mặt kích động, cũng liên tục chụp ảnh.

 

Không một ai xì xào bàn tán.

 

Dù hệ thống âm thanh kém đến cũng thể che lấp giọng hát du dương, lay động lòng .

 

“Yêu mới tình nặng, say mới rượu nồng.”

 

“Hoa nở hoa tàn rốt cuộc là ...”

 

“Duyên phận dừng , như gió xuân thổi .”

 

“Người phụ nữ như hoa...”

 

“Hoa tựa giấc mộng......”

 

Không từ lúc nào, góc đó trở nên chật kín.

 

Trong đám đông thưởng thức, càng ánh mắt dò xét, nhiệt tình hoài nghi.

 

Tiếng đàn điện tử vang lên nốt nhạc cuối cùng, tiếng hát dừng .

 

“Xin ...”

 

“Xin .”

 

Người phụ nữ sân khấu đột ngột cúi xin , nhét micro tay giọng ca chính vội vã rời .

 

Ít nhất khoảnh khắc , sự hối hận của cô là thật lòng.

 

Xin hâm mộ, xin những yêu thích cô.

 

Càng xin những mà cô từng tổn thương.

 

Cô gái tóc ngắn màu xanh bóng lưng phụ nữ rời , thấy khán giả đông nghịt.

 

Cô bỗng nhiên căng thẳng.

 

Đông quá.

 

Đám đông im lặng bắt đầu xôn xao, tiếng bàn tán ngớt.

 

“Là Ngô Yên Yên ?”

 

“Người phụ nữ nãy... giọng giống Yên Yên.”

 

“Thật ? Hình như lâu lắm thấy cô .”

 

“Trước đây khá thích cô ...”

 

nhân phẩm thì , haizz.”

 

“.....”

 

Cô gái tóc xanh chuyển sang bài hát mới, cô vẫy tay chào , cất cao giọng .

Loading...