Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 22: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:35:41
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi họp lớp tan muộn, dường như ai cũng sẽ bao giờ thể tụ họp đông đủ như nữa.
Khi lưu luyến chia tay, Quý Huyền Tự chợt choàng tay qua vai Chu Chỉ, khó khăn lắm mới nở một nụ chân thật: “Đám cưới sẽ gửi thiệp mời cho .”
Thành công thu hút một loạt lời chúc phúc và tiếng reo hò.
Trong lòng ấm áp.
Tốt nghiệp .
Anh và Chu Chu sắp thành lập một gia đình chăng gần hơn một chút?
Rất mong chờ.
Chu Chỉ sững sờ, cố nhịn , cô cấu eo Quý Huyền Tự phụ họa: “ .”
“Sẽ thanh toán chi phí , nhất định đến nhé.”
Rõ ràng là chuyện của mấy năm , nhưng Quý Huyền Tự cứ như thể ngày mai họ sẽ đăng ký kết hôn .
Quý Huyền Tự nghiến răng, nhưng vẻ mặt hề lay chuyển.
Chu Chu thật lực!
Anh thích!
Khi đến thì náo nhiệt, khi tan thì buồn bã.
Lương Mộc Dã và Triệu Bình vai kề vai con đường nhỏ rợp bóng cây xanh, sự im lặng lan tỏa giữa hai .
Triệu Bình lên tiếng : “Trong bữa tiệc cô nhiều , lẽ vẫn quên .”
Lương Mộc Dã thở dài thật sâu, gì.
Triệu Bình nghiêng đầu trêu chọc: “Cậu cố gắng thêm chút nữa, tình cũ tái hợp, gương vỡ lành gì đó cũng chừng?”
Lương Mộc Dã vẻ mặt ủ rũ, châm một điếu thuốc.
Mãi mới mở miệng: “Như .”
Anh xứng với cô .
Càng lớn tuổi, trải nghiệm càng nhiều, mới càng hiểu rõ quyết định năm đó của Trịnh Vân Khinh.
Là đúng.
Anh thể cho cô bất cứ điều gì.
Anh và Quý Huyền Tự cũng khác biệt.
Từ khi thi trượt đại học, cuộc đời dù , quá trình đều nhất định sẽ gian nan.
Còn Trịnh Vân Khinh thì khác, cô tất cả, từ đầu như .
Triệu Bình nhún vai: “Vậy thì ?”
Lương Mộc Dã: “Cô sẽ một cuộc sống hơn, cũng sẽ lựa chọn hơn.”
Cục Thuốc lá.
Khó đến thế.
Cơ bản là đặt theo vị trí, còn đến giờ vẫn một công việc đàng hoàng nào.
Triệu Bình lắc đầu, cô nghịch bộ móng tay , khẽ tặc lưỡi: “Thật hiểu đang nghĩ gì, rõ ràng thể rể hiền.”
“Cứ xoắn xuýt thế .”
“Thôi , cả.”
“Nhớ trả tiền thù lao cho nhé.”
Triệu Chân Chân và Trịnh Vân Khinh cùng về nhà.
Khi còn học vốn quá thiết, nhưng vì tương lai đều ở thành phố Quỳnh Giang, hai ngược nhiều chủ đề chung hơn.
“Thật bây giờ nghĩ , hồi nhỏ đúng là ngốc nghếch.” Triệu Chân Chân thở dài, “Thầy cô bục giảng quả nhiên là thấy hết, ngày xưa dám lén lút ăn vặt trong giờ học chứ.”
Trịnh Vân Khinh .
Triệu Chân Chân cũng theo, nhưng trong nụ đầy vẻ tiếc nuối.
“Ngày xưa luôn oán trách thầy cô phân biệt đối xử, thích học sinh giỏi hơn.”
“Sau thi chứng chỉ sư phạm, học thuộc một vạn về việc đối xử bình đẳng với học sinh, nhưng khi thực tập vẫn chút nào.”
“Học sinh cá biệt chuyện, quấy phá trong giờ, và học sinh ưu tú chăm chú giảng, bài tập sạch , rõ ràng là chọn nhắm mắt mà chọn thôi!”
“ cũng coi như hòa giải với cô giáo tiếng Anh năm cấp ba , ít nhất cô còn chịu quản .”
Nụ mặt Triệu Chân Chân dần biến mất.
Trên đời sự đồng cảm, đổi vị trí suy nghĩ cũng , trừ khi thực sự một ngày đổi phận.
Trịnh Vân Khinh vỗ vỗ tay Triệu Chân Chân, lắc đầu khổ.
“Chúng đều lớn .”
Những vô tư lự, yêu hận tình thù thời học sinh, càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ còn hoài niệm.
Đó là thời gian tự do và huy hoàng nhất trong cuộc đời họ.
Ngô Nhã mặc kín mít, cô chợt nảy ý nghĩ, con hẻm cũ từng ở.
Dơ bẩn, lộn xộn, cá mè một lứa.
Đây chính là nơi cô sống mười mấy năm.
ngay cả ở một nơi tồi tệ như , cô thậm chí còn một căn phòng tử tế thuộc về .
Thiện ác báo.
Câu cô nhớ rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-22.html.]
Người cha bạo hành gia đình, nghiện rượu cờ b.ạ.c cuối cùng cũng trừng phạt.
Người thiên vị con trai, hành hạ con gái, em trai vô pháp vô thiên tự cho là đúng.
Tất cả đều nhận lấy sự phỉ báng đáng .
Thật .
Cô may mắn vì tự sa ngã.
Chỉ là trong lòng vẫn mơ hồ chút bất an.
Tại ?
Chu Chỉ và Quý Huyền Tự liền đêm về kinh đô.
Cả hai đều công việc riêng.
Trên máy bay thì quấn quýt rời.
“Cứ nghĩ đến ngày mai gặp Trần Chính Thanh là .” Chu Chỉ lật xem tài liệu hợp đồng gần đây của công ty, cùng với một bộ phận về triển vọng tương lai, nhịn .
Trần Chính Thanh...
Hiếm nào khiến cô ghét lâu đến .
Và mỗi gặp mặt càng ghét hơn.
Quý Huyền Tự: “Tiểu nhân mà thôi.”
“Sớm năm đó chuyển lớp bạn cùng bàn với em .”
Quý Huyền Tự miệng để tâm, nhưng thực chất hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chính là một kẻ cặn bã như , gan giành một bước tỏ tình, chuyện thể ghi nhớ cả đời.
Không tự lượng sức !
Chu Chỉ .
Bất chợt nhớ đến lời của Tạ Tĩnh Văn, cô thẳng dậy, nắm lấy tay Quý Huyền Tự.
Mèo Dịch Truyện
“Hay là chúng thử xem ?”
Một câu đột ngột, ám thẳng thắn.
Quý Huyền Tự hiểu ý Chu Chỉ, thậm chí còn hỏi ngược : “Thử cái gì?”
Làm bạn cùng bàn ?
Bây giờ còn cơ hội ?
Đi chơi trò đóng vai theo kịch bản, cosplay?
Nhìn đôi mắt nghiêm túc của Chu Chỉ, Quý Huyền Tự trong khoảnh khắc đó nghĩ nhiều.
Toàn những thứ lộn xộn.
Chu Chỉ khẽ hít một , cân nhắc mở lời: “Nghe đàn ông qua hai mươi lăm là .”
“Anh năm nay hai mươi ba ?”
Quý Huyền Tự: “......”
Cuộc bão não chợt dừng , trong đầu chỉ còn câu hỏi của Chu Chỉ.
Qua hai mươi lăm là nữa ?
Không ... nữa ?
Anh dường như hôm nay Chu Chỉ và Tạ Tĩnh Văn cùng chuyện gì .
Tức đến mức .
Anh nghiến răng đau điếng, giọng điệu mang theo vẻ châm chọc: “Thử thì thử!”
Người đàn ông chợt cúi xuống, hai tay ôm lấy mặt cô, nụ hôn nóng bỏng ập đến như vũ bão.
Không khí dần nóng lên, tỏa thở ẩm ướt nồng nàn.
Tay Quý Huyền Tự đặt mặt cô nóng đến kinh , Chu Chỉ đẩy Quý Huyền Tự , nhưng cúi sát hơn, hôn càng gấp gáp hơn.
Như chiếm đoạt, đầy dữ dội.
Chu Chỉ thầm c.h.ử.i thề hai tiếng, liền đẩy mạnh Quý Huyền Tự , tay khẽ vỗ mặt : “Trên máy bay đấy.”
Không hẳn là tát, nhưng cũng phát tiếng động nhẹ.
Nghe mà cả hai lòng đều ngứa ngáy.
Quý Huyền Tự đặt tay Chu Chỉ lên mặt , đầu ghé môi lòng bàn tay cô.
Khẽ c.ắ.n nhẹ.
“Anh chỉ hôn một chút thôi.” Giọng Quý Huyền Tự nghèn nghẹn trong lòng bàn tay cô, ngứa, cũng nóng.
Trong ánh mắt cô sự trách móc, sự ấm ức bất mãn.
nhiều hơn cả, là d.ụ.c vọng kìm nén.
Quý Huyền Tự hừ lạnh một tiếng: “Anh súc vật.”
Ở đây chẳng gì cả.
Thử thế nào ?
Chu Chỉ chột dời ánh mắt .
Thật thấy gò má ửng hồng của Quý Huyền Tự, một khoảnh khắc cô nghĩ ở đây cũng tệ.
Máy bay riêng, dù cũng ai khác.
Cũng đủ kích thích.