Hôn trộm thanh mai! Thiếu niên ngang ngược khom lưng nhẹ nhàng dỗ dành) - Chương 19: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:33:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sự thật

 

“Báo cáo.”

 

Lớp trưởng đẩy cửa văn phòng, trong lòng khẽ lạnh .

 

Lương Mộc Dã đang cánh cửa văn phòng, mặt mày xanh mét.

 

“Trịnh Vân Khinh, tại để Chu Chỉ phòng chứa đồ.” Giáo viên chủ nhiệm hạ giọng hỏi, cố gắng kìm nén sự tức giận trong lời .

 

Lớp trưởng cúi đầu, tự nhiên chỉnh cặp kính trong suốt sống mũi, giọng ngập ngừng: “...Đi lấy phần thưởng.”

 

Giáo viên chủ nhiệm: “ để mấy đứa cuối lớp , tại em gọi một Chu Chỉ lấy phần thưởng?”

 

Vẻ ngập ngừng khó khăn mặt lớp trưởng gần như khiến giáo viên chủ nhiệm ngay lập tức nhận sự thật, chỉ là cô hiểu.

 

Lớp trưởng mà cô chọn, rõ ràng từ đến nay đều ý cô .

 

Một học sinh giỏi, chuyện như .

 

Chu Chỉ một bên, ánh mắt rơi những hoa văn loang lổ sàn văn phòng, dần dần tan biến, trống rỗng.

 

hứng thú với bất kỳ chuyện gì.

 

Cuộc tranh cãi giữa giáo viên chủ nhiệm và lớp trưởng bên cạnh diễn qua mấy vòng .

 

“Là em khóa Chu Chỉ trong phòng chứa đồ ?”

 

“Không em, em .”

 

“Vậy tại em gọi riêng Chu Chỉ đến phòng chứa đồ?”

 

“......”

 

Những cuộc đối thoại đơn giản tương tự lặp lặp bao nhiêu , cuối cùng mặt giáo viên chủ nhiệm cũng xuất hiện vẻ mệt mỏi và bực bội.

 

cho Trịnh Vân Khinh cơ hội giải thích, nhưng mỗi đều chỉ phủ nhận một cách yếu ớt.

 

Còn gì để nữa ?

 

“Không cần nữa, xin bạn Chu Chỉ.”

 

“Sau đó một bản kiểm điểm hai ngàn chữ nộp lên.”

 

Nghe thấy tên , sự chú ý đang phân tán của Chu Chỉ mới từ từ trở . Cô liếc giáo viên chủ nhiệm, khuôn mặt đỏ bừng của lớp trưởng.

 

Lớp trưởng ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Chỉ, một cục tức nghẹn trong lồng ngực, khó chịu vô cùng.

 

“Không , xin .” Cô mặt một bên, hờn dỗi câu .

 

Giáo viên chủ nhiệm: “Em!”

 

Không thừa nhận là , còn chịu giải thích, đây là chuyện gì chứ.

 

Giáo viên chủ nhiệm: “ quản em nữa , em về tự kiểm điểm .”

 

Không khí đột nhiên lạnh xuống, rơi bế tắc.

 

Chu Chỉ đột ngột lên tiếng: “Kiểm tra camera ạ.”

 

Lời dứt, lớp trưởng đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, mặt thoáng hiện lên vẻ mừng rỡ, nhưng nhanh đó biến mất.

 

Lời của giáo viên chủ nhiệm ngay lập tức vang lên: “Camera là kiểm tra là kiểm tra ?”

 

“Không cần thiết.”

 

Kiểm tra camera hỏi bên hậu cần để xin quyền hạn, mà mấy lớn tuổi, thâm niên cao, ít nhiều quan hệ trong trường đều dồn hết ở bộ phận hậu cần.

 

Nếu thực sự cần thiết, tuyệt đối chào hỏi.

 

thì sự thật bày mắt .

 

Lớp trưởng chút bất lực c.ắ.n chặt răng.

 

Biết ngay mà, kiểm tra camera căn bản là thể, nếu vì cô sớm thể dễ dàng điều tra camera, cô cũng sẽ nghĩ chiêu trò bẩn thỉu .

 

nghĩ thì nghĩ.

 

thực hiện!

 

chỉ là khoảnh khắc đó, đột nhiên nảy sinh ý hối hận.

 

3. [Cô bướng bỉnh, ngang ngược và tùy tiện, cũng thích khác cướp mất hào quang của , thậm chí cũng hề ghét các hành vi bè phái, lập nhóm nhỏ.

 

loại chuyện , cô bao giờ tự tay .

 

Khi giáo viên chủ nhiệm hỏi, cô thể giải thích, bởi vì cô vốn dĩ ôm suy nghĩ như .

 

Bảo cô đây?

 

Chu Chỉ ngẩng mắt lên, sắc mặt tái nhợt, nhưng giọng dứt khoát mạnh mẽ: “Thưa cô, em nghĩ vẫn nên kiểm tra camera ạ?”

 

Khuôn mặt cô gái nhỏ dịu dàng, dường như chút hung hăng nào.

 

Đôi mắt hạnh càng lộ rõ vẻ ngây thơ trong sáng.

 

Giống như một cô gái ngoan ngoãn giáo d.ụ.c , dễ khiến khác thương tiếc nhất.

 

giáo viên chủ nhiệm từ khuôn mặt nghiêm túc của cô gái sự điềm tĩnh phù hợp với lứa tuổi.

 

Một sự gay gắt ẩn vẻ ngoan ngoãn.

 

đó đúng đó! Kiểm tra camera ạ, chúng em cũng là nạn nhân mà!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-trom-thanh-mai-thieu-nien-ngang-nguoc-khom-lung-nhe-nhang-do-danh/chuong-19.html.]

Cửa phòng giáo vụ mở , Từ Nghiêu nhai kẹo cao su theo Chủ nhiệm Ngô, tùy tiện dang hai tay , thở dài thườn thượt.

 

C.h.ế.t tiệt.

 

Anh Quý của mất một chiếc điện thoại, còn phạt kiểm điểm ngàn chữ, chuyện tuyệt đối thể cứ thế cho qua .

 

Đằng Từ Nghiêu, là Quý Huyền Tự.

 

Khóe môi thiếu niên cong lên, mang theo nụ giả tạo cảm xúc, đáy mắt lẩn quất chút bực bội và khinh thường.

 

Người lớn lên trong chốn danh lợi, thấm nhuần sự bạc bẽo của kẻ bề , bẩm sinh lòng đồng cảm nhạt nhẽo.

 

Cho đến khi thấy khuôn mặt Chu Chỉ.

 

Ngay cả cảm xúc trong mắt cũng tan ít.

 

Ánh mắt Chu Chỉ càng Quý Huyền Tự thu hút ngay lập tức, cô về phía một bước.

Mèo Dịch Truyện

 

Sự tồn tại của Quý Huyền Tự khác biệt so với xung quanh.

 

Thật đặc biệt.

 

Quý Huyền Tự: “Điều tra camera.”

 

Ba chữ, rõ yêu cầu.

 

Chủ nhiệm Ngô nghiến răng nghiến lợi.

 

Sao gặp đám học sinh chứ, thôi , xem camera thì xem camera, thể vì chuyện nhỏ ầm ĩ lên.

 

Huống hồ...

 

Chủ nhiệm Ngô Quý Huyền Tự, mà Chu Chỉ đang cạnh bàn việc bên cạnh.

 

Gia đình họ Chu quyên góp phòng thí nghiệm cho trường, chuyện ông cũng hiệu trưởng nhắc đến trong cuộc họp.

 

Quý Huyền Tự dễ chọc.

 

Cô học sinh mới Chu Chỉ còn đáng sợ hơn.

 

Mấy tụ một chỗ, chờ Chủ nhiệm Ngô điều tra camera.

 

Tim lớp trưởng gần như tê dại, chợt nảy sinh niềm vui.

 

Không ngờ chuyện bước ngoặt như .

 

theo bản năng đầu Chu Chỉ một cái, há miệng, gì đó.

 

thiếu niên bên cạnh Chu Chỉ lên tiếng , đầy ác ý.

 

“Học sinh giỏi, đầu óc là đồ trang trí ?”

 

“Ngu đến nỗi phân biệt với chó.”

 

Mới đến trường vài tuần, dường như lúc nào cũng tìm cách gây sự.

 

Quý Huyền Tự cúi , rút ngắn cách giữa hai .

 

Giọng nhẹ, như cơn gió mang ấm, ngứa, nhưng tỏa sự nhiệt tình tràn trề.

 

Nhiệt độ và cách , nên ngay cả những lời chế giễu thẳng thừng cũng mài mòn góc cạnh.

 

Chu Chỉ theo bản năng, đẩy Quý Huyền Tự , kéo giãn cách giữa hai .

 

Quý Huyền Tự: “......”

 

Nụ cứng đờ.

 

Chu Chỉ im lặng, một lúc lâu : “Ngứa.”

 

Gần quá, quen.

 

Vành tai ngứa ran, kéo theo cả trong lòng cũng chút ngứa ngáy.

 

Còn lời gì, Chu Chỉ căn bản rõ.

 

Quý Huyền Tự nghiến răng.

 

Rất nhanh tìm thấy camera của tòa nhà Cần Nghiệp, camera cho thấy khóa cửa là một nam sinh đeo khẩu trang.

 

Trong phòng giáo vụ im như tờ.

 

Lớp trưởng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

 

Từ Nghiêu: “Triệu Kiệt! Thằng ranh con , tưởng đeo khẩu trang là tao nhận mày !”

 

Gan to thật, gây sự thành còn đánh, giờ nghĩ cái chiêu trò bẩn thỉu .

 

là đồ gì.

 

Vẻ mặt vốn của Quý Huyền Tự càng khó coi hơn, vô thức xoay cổ tay, đè nén sự hung hăng đột ngột trỗi dậy trong lòng.

 

So với Chu Chỉ, hình như mới là kẻ ngu ngốc não.

 

Những lời châm chọc bấy lâu nay như biến thành hiện thực, bôm bốp giáng mặt .

 

Nhận ánh mắt của Chủ nhiệm Ngô, Từ Nghiêu gượng: “Thưa thầy, thầy cũng đấy, em bình thường thích tục.”

 

Mặt giáo viên chủ nhiệm của Chu Chỉ cũng đỏ lên.

 

vốn khẳng định đây là do Trịnh Vân Khinh .

 

Giáo viên chủ nhiệm vỗ vai Trịnh Vân Khinh, chút vui trách mắng: “Em giải thích sớm hơn, còn tốn nhiều công sức thế ?”

 

 

Loading...