—---
 
Cửa phòng  một cước đá tung — Tiêu Ký Bạch xông .
 
Khi thấy cuộn xuân đồ trong tay , bước chân  khựng .
 
Tình Liễu theo sát phía , ánh mắt dừng   , cũng c.h.ế.t lặng tại chỗ.
 
Ta cúi mắt, bức tranh dính mấy vệt máu.
 
Không  từ khi nào, móng tay   cắm sâu  lòng bàn tay, m.á.u thịt nhoe nhoét.
 
Hứa Trân Trân thấy ,  mị hoặc — ngay  đó   tát một cái trời giáng, ngã ngửa  đất.
 
Tấm lụa đỏ  vai nàng rơi xuống, lộ   bộ hình xăm hoa  đào đầy kiêu ngạo.
 
Tiêu Ký Bạch thấy  càng thêm phẫn nộ:
 
“Hứa Trân Trân, ngươi tiện đến thế ? Cứ   ngoài mất mặt mới  ?!”
 
Chàng túm lấy áo nàng,  thì thô bạo, nhưng nhanh chóng giúp nàng che kín .
 
Mặt Hứa Trân Trân sưng vù, khóe môi rỉ máu,  đến bi ai:
 
“,  tiện đấy.”
 
“Tiện đến mức mang thai cốt nhục của  mà  dám , chỉ  thể mở to mắt    cưới  khác.”
 
Nói , nàng  thèm để ý đến vẻ kinh ngạc của Tiêu Ký Bạch, rút từ bức họa  một đoản đao, đặt lên n.g.ự.c .
 
“Còn nhớ ? Chàng dùng chính thanh d.a.o  khắc lên   ba chữ 'Tiêu Ký Bạch' —  ,  khắc tên  thì  đời đời kiếp kiếp là nữ nhân của !”
 
“ tại     thể  cần ?!”
 
Trong tiếng gào xé lòng, nàng tự tay đ.â.m thẳng lưỡi d.a.o  n.g.ự.c .
 
Tiêu Ký Bạch kinh hãi tột cùng, vội lao tới ôm nàng, bế thốc lên chạy  ngoài.
 
  tới cửa thì  Tình Liễu dẫn  ngăn .
 
“Hôm nay nếu  bước qua cánh cửa ,  cô nương nhà   tính ?”
 
“Tránh ! Trân Trân mang thai, ngươi   thấy ?!”
 
Tiêu Ký Bạch rống lên giận dữ.
 
Ngoại tổ mẫu chống gậy,   đám , mặt lạnh như sương.
 
Tình Liễu rút d.a.o từ hông , mắt đỏ ngầu:
 
“Ta chỉ hỏi  một câu — cô nương nhà     đây?”
 
Ta cúi đầu  tay áo đỏ như lửa, họa tiết thu hải đường uốn lượn.
 
Bộ hỉ phục ,   may từ năm mười ba tuổi đến mười sáu tuổi, vá chỗ nọ, chỉnh chỗ , tỉ mỉ từng mũi kim đường chỉ.
 
Chỉ để hôm nay,   trang điểm lộng lẫy  một trò hề.
 
“Để  .”
 
Tình Liễu rơi lệ  ngừng, tay cầm d.a.o run lên vì giận.
 
“Cô nương, chỉ cần  mở miệng, nô tỳ lập tức g.i.ế.c !”
 
“Ta   — để  .”
 
Tiêu Ký Bạch đột ngột    :
 
“Thư Ngọc,   nàng lương thiện. Hôn lễ dời mấy hôm cũng . Đợi Trân Trân dưỡng thương xong, ... sẽ đến cưới nàng.”
 
Đêm khuya, cơn mưa thu lạnh lẽo giăng khắp trời,  mê man lên cơn sốt cao.
 
Hứa Trân Trân  mang thương tích, quỳ gối suốt đêm  cổng hoàng cung,    van cầu Thánh Thượng thành  mối nhân duyên giữa nàng và Tiêu Ký Bạch.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-phu-trom-ve-xuan-cung-do-lai-khong-phai-ta/4.html.]
Nàng ,   cũng ,  nô cũng cam lòng.
 
Chỉ cần  thể ở bên , nàng đều nguyện ý.
 
Tiêu Ký Bạch  đánh  mắng, nhưng vì nàng đang mang thai, rốt cuộc cũng  dám mạnh tay. Hai  cứ quỳ mãi như , đến khi dân chúng hiếu kỳ vây xem mỗi lúc một đông, Bình Dương hầu cảm thấy mất mặt, mới sai gia đinh đến lôi cả hai về.
 
Thế nhưng sang hôm , Hứa Trân Trân  tiếp tục quỳ.
 
Người  đều , Thánh Thượng mãi  chịu  mặt, cũng  ban chỉ thành  cho hai kẻ , là vì nể tình của tổ mẫu .
 
Rồi dần dà, chuyện vụng trộm  gọi là "tình sâu khó dứt", trời định lương duyên hóa thành "Ôn phủ lấy ơn trả thù".
 
Ta  mê man trong khuê phòng, ba ngày sốt cao, thậm chí  rời  khỏi giường   thiên hạ đặt cho cái danh "kẻ phá hủy uyên ương".
 
Ngày thứ tư,  tỉnh , Tình Liễu mừng rỡ vô cùng, vội vàng chạy  gọi tổ mẫu.
 
Căn phòng  trở nên yên tĩnh, chợt  tiếng sáo trúc vang lên ngoài cửa sổ.
 
Từng trận đau đầu như kim châm bắt đầu dấy lên, đau ở tim cũng trở nên mơ hồ khó tả.
 
Ta chậm rãi ngẩng đầu, thấy lá thu ướt mưa đập  song cửa.
 
Đôi tay cầm sáo   vô cùng, đầu ngón tay trắng như ngọc, ẩn hiện sắc xanh nhàn nhạt vì lạnh.
 
Hắn  yên bất động  ,  hình cao lớn như  ôm trọn   lòng.
 
Một lúc lâu , tiếng sáo  ngân lên.
 
Ta đau đầu đến choáng váng, hình ảnh những năm tháng bên Tiêu Ký Bạch cứ lướt qua trong đầu, nhưng  chẳng thấy rõ gương mặt .
 
Chỉ    mắt đây, dù từng tấc nhỏ  đều  thấy rõ — đến cả mấy chiếc lá vàng rơi dính  áo choàng  cũng  sót một chiếc.
 
Hắn thong thả cất cây sáo  tay áo,  nhàn nhạt:
 
“Lâu   trèo tường  Ôn phủ, cũng  chút hoài niệm.”
 
Thấy  khẽ nhíu mày,  cụp mắt, ngón tay co :
 
“Lại nhận nhầm  nữa ?”
 
Cảnh tượng  khiến  nhớ  chuyện xưa nhiều năm .
 
Năm đó, Tiêu Chiếu An  xa đến Dược Vương Cốc chữa hàn chứng, cuối cùng hồi kinh.
 
Khi ,  đang mải  thư hẹn Tiêu Ký Bạch cùng ngắm tuyết đầu mùa, thưởng  mai.
 
Vừa  tới cổng lớn Ôn phủ, liền đụng  Tiêu Chiếu An.
 
Hắn hỏi :
 
“Ngươi thật lòng  gả cho Tiêu Ký Bạch ?”
 
Người  thường , Tiêu Chiếu An và Tiêu Ký Bạch tuy là chú cháu, nhưng  như  .
 
Không chỉ dung mạo tương tự, đến cả màu áo, kiểu trâm cài tóc, yên ngựa cưỡi hằng ngày… đều giống  như đúc.
 
Nghĩ đến đây,  hiểu  —   thử lòng ,  xem vị cháu dâu tương lai  thật lòng với Ký Bạch  .
 
Ta nghiêm túc cúi đầu, từng chữ đáp:
 
“Dĩ nhiên là thật tâm. Thư Ngọc và Ký Bạch ca ca là thanh mai trúc mã, tình ý sớm nảy sinh.”
 
Hắn lẩm bẩm:
 
“Thanh mai trúc mã, tình ý đôi bên…”
 
Ta gật đầu:
 
“Thất thúc yên tâm. Hôn sự    chỉ do Thánh Thượng chỉ định, mà còn là điều Thư Ngọc mong mỏi bấy lâu.”
 
Tiêu Chiếu An khựng :
 
“Ngươi… gọi  là gì?”
 
“Thất thúc mà. Xin yên tâm, Thư Ngọc sẽ cùng Ký Bạch ca ca sánh đôi trăm năm, đầu bạc răng long.”