Cậu  tên Khâu Nhạc, gia đình kinh doanh dược phẩm.
Dù đam mê nhạc rock nhưng vẫn nối nghiệp, học ngành Dược.
 
Mạnh Thu  thích  , ghé tai  thì thầm:
 
"Chị  cưa  , giúp Chị một tay!"
 
 bất đắc dĩ:
 
"Chị ơi, tích đức chút . Chị hơn   tận 5 tuổi đấy."
 
Mạnh Thu bĩu môi:
 
"Cổ hủ quá!"
 
Tan tiệc, Khâu Nhạc nhất định đòi đưa chúng  về.
Ngay lúc đó, Tạ Vỹ đang lảng vảng  nhà.
 
Hạn trả tiền  đến, tiền thì  thấy,   mò đến.
 
Thấy ,   cau mày:
 
"Đi  về? Mùi rượu nồng nặc!"
 
"Anh đến để trả tiền ?"
 
"Về nhà với ! 10 ngày  em vẫn  hết giận? Hôm qua bố em còn gọi cho ,  đừng để  lớn  lo lắng nữa  ?"
 
  mà tức nổ phổi:
 
"Tạ Vỹ, bố  mắng   ? Đáng đời!"
 
Đây là chiêu quen thuộc của   — cãi  là gọi bố .
Biết  thương bố vì  mất sớm,   luôn dùng bố   tấm khiên.
 
   đề phòng từ .
Ngay khi chia tay,   thông báo với bố.
 
Chắc ông  nhịn  mà mắng cho một trận mới hả .
 
"Anh  hiểu tiếng  ? Đây   cãi ! Mà là CHIA TAY! Ai  đường nấy! Anh còn trả tiền ? Không thì  kiện !"
 
Mặt   đỏ bừng như  vả, thở phì phò, móc điện thoại .
 
Một khoản chuyển khoản rơi  tài khoản .
 
"Vương Chỉ Vũ, em đừng quá đáng! Không chừa cho  chút thể diện nào,   đừng  hối hận!"
 
Đồ điên!  còn đang tức, thì Khâu Nhạc thì thầm:
 
"Tạ Vỹ? Gì mà tên  như bệnh viện thế? Một cái tên hai thứ bệnh, còn  thể thống gì?"
 
Cơn giận của   dập tắt phân nửa.
 
"Được , nhóc con, về ngủ . Cảm ơn nhé."
 
Nói xong  kéo Mạnh Thu bước  tòa nhà.
 
Phía , Khâu Nhạc vẫy tay hét lớn:
 
"Bạn thì bạn, đừng thêm chữ ‘nhóc’!
 
Sớm muộn gì em cũng chứng minh cho chị thấy, em  nhỏ  nha!"
 
Hình như   Khâu Nhạc quấn lấy .
 
Từ  khi gặp ở bar,   sáng chào, tối báo cáo,   chuyện gì cũng gửi cả chục tin nhắn WeChat mỗi ngày.
 
Mạnh Thu thì chua chát :
 
"Bảo chị tích đức cơ ? Hóa  là để em hưởng riêng!"
 
 bất lực trả lời Khâu Nhạc:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-phu-bao-che-cho-nguoi-khac-ep-buoc-toi-tu-chuc/5.html.]
【Đừng gửi nữa. Chơi cầu lông thì trẹo chân, bơi thì   phao,  dốt thể thao, mà cũng bận lắm.】
 
Cậu   nản:
 
【Vậy   cắm trại ! Thời tiết  thế mà cứ ru rú trong nhà  gì? Nhớ cái lão Tạ Vỹ sớm nát  ?】
 
【Cút!】
 
 mắng  thôi, chứ thỉnh thoảng vẫn  chơi với   —  công nhận, ở cạnh trai trẻ cảm giác  dễ chịu.
 
Khâu Nhạc cũng  thẹn thùng,  khi tỏ tình hơn chục ,  mới nhận    nghiêm túc thật.
 
 bắt đầu phân tích lý trí, giơ tay đếm:
 
"Chị hơn em 5 tuổi, chị 30  còn em mới 25, tuổi tác  hợp.
 
Nhà em giàu , nhà chị tuy  nghèo nhưng cũng chỉ là trung lưu,  môn đăng hộ đối.
 
Em  trai như , chị mà  trợ lý cho  cũng  fan chửi sấp mặt, ngoại hình  xứng."
 
Cậu  tức đến mức chống nạnh  vòng quanh:
 
"Bà cô, bà xuyên từ triều Thanh về đấy ?! Em mặc kệ, em nhận định chị , chờ đến bảy mươi cũng ! Đến lúc đó cả hai mặt nhăn nheo, chẳng ai chê ai! Mà  về sinh lý thì trai hai mấy với gái ba mươi mấy… Ưm! Ưm! Ưm!"
 
 vội bịt miệng    — cái miệng đó  định "chạy tàu hỏa"!
 
—--------
 
Sau hơn một tháng thảnh thơi,  bất ngờ nhận  điện thoại của thầy hướng dẫn.
 
Linh cảm mách bảo , chắc chắn là Tạ Vỹ  giở trò.
 
  thể chặn   , nhưng  thể  gặp thầy —    ơn tái sinh với .
 
Không ngoài dự đoán,  gặp luôn Tạ Vỹ tại nhà thầy.
 
 là trò cũ — lấy  thầy   vũ khí cảm tình.
 
Quả nhiên,   cửa, cô giáo (vợ thầy)  nhiệt tình kéo  :
 
"Chỉ Vũ , lâu quá  gặp con !"
 
 thấy  áy náy, đưa quà biếu.
 
Cô giáo kéo    bàn ăn:
 
"Hôm nay nấu  món tụi con thích đấy. Hồi trẻ bận rộn, ít khi  bếp. Giờ nghỉ hưu , thầy con  thời gian nghiên cứu nấu nướng."
 
Hai thầy cô đều là bác sĩ nổi tiếng,  nhiều cống hiến cho ngành y.
 vì tổn hại sức khỏe từ sớm, nên   con cái, tuổi già khá cô đơn.
 
 thấy càng áy náy hơn, đáng lẽ nên đến thăm thầy cô nhiều hơn.
 
Cô giáo nắm tay :
 
"Sắp cưới , cô thấy  vui  buồn. Như sắp đón con dâu, mà cũng như sắp gả con gái."
 
Tim  khựng .  định mở lời thì Tạ Vỹ  nhanh miệng:
 
"Thưa cô, đều là  một nhà cả, con dâu  con gái thì con đều hiếu thuận như ."
 
" đúng! Hai đứa chuẩn  đám cưới đến  ? Có gì cần giúp thì cứ  nhé!"
 
Tạ Vỹ mặt dày  dối như thật:
 
"Cũng gần xong . Con quyết định, dù bận mấy cũng  xin nghỉ cưới, dẫn Chỉ Vũ  tuần trăng mật."
 
 đạp mạnh  chân    bàn, nhưng   vẫn  thao thao bất tuyệt:
 
"Sau   con  thì khó  chơi lắm.
Phải bù đắp cho Chỉ Vũ, đợt  tụi con giận  cũng vì con lỡ  chuyện tay cô   thương, với   ủng hộ sự nghiệp của cô . Cô  tham công tiếc việc lắm."
 
"Ừ, cái  con sai thật. Không  cản trở công việc của con bé. Sau   cháu cứ gửi qua đây, cô trông cho!"