Vào thang máy, trực tiếp nhấn số tầng mẹ chồng Trịnh Lan ở.
Trịnh Lan thấy Trâu Niệm, liền khó tin.
“Tôi còn cho rằng, cô sẽ không về Hồng Viễn……”
Trâu Niệm biết, không nói tiếng nào mà đi như thế là mình không đúng, nhưng chuyện này là tình huống tiên quyết, Trịnh Lan đã nói rõ, bảo cô ở lại phụ trách giao thiệp với tập đoàn Nguyễn thị, không cho phép cùng mẹ tới Bắc Kinh phẫu thuật, những lời này nếu người bình thường nghe thấy đều sẽ không chấp nhận được.
Có điều bây giờ trở về, cô vẫn là chủ động nhận chỗ sai của mình, “Dưới tình huống đó mà trực tiếp rời đi, là tôi không đúng.”
“Sau đó thì sao?” Trịnh Lan nhướng mày hỏi.
Trâu Niệm ngẩng đầu, không hiểu mẹ chồng là ý gì……
Tô Chính Đông lúc này cũng đã bước ra khỏi thang máy, trực tiếp vào phòng làm việc của mẹ, nhìn thấy Trâu Niệm, anh ta đi tới, khẽ nắm lấy tay Trâu Niệm, hỏi mẹ đang ngồi ở chỗ mình: “Mẹ, đang nói gì với Niệm Niệm?”
Trịnh Lan nhìn bộ dạng này của con trai, liền đau đầu.
“Về chuyện hơn nửa tháng trước, cô ta không nói một tiếng liền rời công ty, đi Bắc Kinh, vứt lại một đống công việc, có phải nên có một lời giải thích không?” Trịnh Lan nói với con trai.
Thái độ Trịnh Lan bình thản, không tức giận, là sợ con trai sẽ tranh cãi với người làm mẹ như bà ta đây vì vợ.
Giải thích thế nào? Trịnh Lan là tuyệt đối không đồng ý cho cô đi Bắc Kinh, nhưng cô lại nhất quyết muốn đi Bắc Kinh, ngoại trừ việc trực tiếp đi, thì không còn cách nào khác.
Về tới, cô liền chủ động nhận lỗi, đã là biết điều lắm rồi.
Tô Chính Đông nghe thấy thế, liền chắn trước người Trâu Niệm, cười nói: “Mẹ, Niệm Niệm đi Bắc Kinh, tuy nói là hơn nửa tháng, nhưng, không làm chậm rễ bất cứ chuyện nào của công ty đúng không?
Mọi thứ của công ty vẫn bình thường.”
“Vậy cũng không thể phá vỡ nội quy! Cô ta nói đi liền đi! Bảo những nhân viên khác trong công ty nghĩ thế nào?!” Trịnh Lan lớn tiếng khiển trách con trai. Sớm đã không nhìn quen rồi, con trai không phân biệt nơi chốn, không phân biệt sự việc, cứ bảo vệ vợ mình như thế!
Dường như bất cứ chuyện gì vợ nó làm cũng đều có thể được hiểu được thông cảm, người làm mẹ như bà ta đây, nói vợ nó một câu, thì ngược lại sẽ là sai hoàn toàn!
Trái tim người làm mẹ này, đã vô cùng nguội lạnh....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-911.html.]
“Mẹ....ai có thể nói gì? Cho con nghe thử xem!
Niệm Niệm là vợ con, là con dâu mẹ, chẳng lẽ cô ấy phải có đãi ngộ giống như những nhân viên khác trong công ty?” Tô Chính Đông không hiểu nỗi.
“Vợ con, con dâu mẹ, vậy thì có phải càng nên lấy mình làm gương không?!” Trịnh Lan gõ ngón tay lên mặt bàn làm việc, giận tới mức sắp bùng nổ.
Tô Chính Đông cũng nổi nóng, nắm chặt lấy tay Trâu Niệm: “Vậy được, nếu mẹ vẫn không bỏ qua cho Niệm Niệm, nhất định muốn làm khó cô ấy, vậy thì ngày mai con cũng sẽ không tiếng nào mà không tới đi làm, sau đó mẹ đổi sang ngày khác cùng chất vấn con và cô ấy đi!”
Nói xong, Tô Chính Đông nắm lấy tay Trâu Niệm sải bước lớn đi ra ngoài.
Trịnh Lan giận tới mức sắc mặt trắng bệch, những ngón tay trên bàn tay đeo nhẫn lần lượt siết chặt, tuổi tác dù sao cũng có chút lớn, năm mươi mấy gần sáu mươi tuổi, nên khi bị chọc tức, giận tới mức tay run một lúc lâu mới có thể ngừng.
Trâu Niệm cùng Tô Chính Đông đi ra ngoài.
Hai người vào thang máy, không thể nào tiếp tục ở lại tầng này nữa, chỉ có thể xuống lầu trước, rồi hãy nói tới những chuyện khác.
Trong thang máy, Trâu Niệm thử rút tay mình ra khỏi tay Tô Chính Đông.
“Nắm tay cũng sẽ không có thai.” Tô Chính Đông nghiêm túc, nhíu mày nhìn cô.
Trâu Niệm thở dài, không ngọ nguậy nữa.....
Thang máy đi thẳng xuống tầng một từ tầng hai mươi mấy, Trâu Niệm ngước mắt, nhìn cửa thang máy mở ra.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Trâu Niệm liền ra hiệu bằng ánh mắt bảo anh ta mau buông tay ra!
Tô Chính Đông nhìn thấy, nhưng lại không buông ra, cứ nắm tay cô như thế, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tô Chính Đông cười rất tươi, ánh mắt trong lúc vô tình lướt qua má Trâu Niệm, liền nhìn thấy một nam một nữ đứng ở cửa thang máy khác.
Mê Truyện Dịch
“Ông chủ Nguyễn.....” Tô Chính Đông kinh ngạc.
Tim Trâu Niệm liền đập mạnh, quay đầu lại, quả nhiên phải, người đàn ông đứng ở cửa thang máy khác là Nguyễn Duật Nghiêu với vẻ mặt nghiêm nghị, đứng bên cạnh Nguyễn Duật Nghiêu, là trợ lý Đổng.
Trong tay trợ lý Đổng cầm một túi tài liệu, nhìn Trâu Niệm với nụ cười cứng ngắc trên mặt.