Trâu Niệm không ngủ được, cô nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ đến lần đầu tiên hai người phát sinh quan hệ ở khách sạn, đó là do Trác Địch tính kế. Có lẽ là vì tác dụng của thuốc nên hai người vô cùng kịch liệt, đó là lần đầu tiên của cô, sau khi cô tỉnh lại thì không thấy Nguyễn Duật Nghiêu đâu cả. Cô không biết sau khi làm xong anh có nằm ngủ chung chăn chung gối với cô như thế này không.
Lần tiếp theo ở trong nhà, vì tình huống bất đắc dĩ nên anh ngủ lại. Trâu Niệm nhớ kỹ đêm hôm đó mình rất mệt mỏi, cô còn ngủ sớm hơn cả anh, ngày hôm sau tỉnh lại thì anh đã tỉnh dậy trước rồi.
Lần tiếp nữa chính là trên lầu trong phòng làm việc của anh, Trâu Niệm cũng không nhớ, bởi vì khi cô tỉnh lại thì anh cũng đã không còn ở trong phòng nữa rồi.
Nhưng hôm nay, Nguyễn Duật Nghiêu cứ thế ngủ bên cạnh cô.
Trâu Niệm không để ý đến điện thoại của anh nữa, cô nhặt quần áo của anh lên, thắt lưng, áo sơ mi, áo khoác, quần lót... và cả những thứ đồ khác của anh.
Bật lửa, bao thuốc lá, chìa khóa xe.
Anh từ thành phố B tới Bắc Kinh, rốt cuộc là vội vàng đến mức nào mà cả chìa khóa xe cũng mang đến chứ quên để lại thành phố B.
Thực ra Trâu Niệm vẫn chưa muốn tỉnh dậy, toàn thân đều mệt mỏi, nhưng cô bị tiếng di động của mình đánh thức.
Tiếng điện thoại ầm ầm vang lên, Trâu Niệm giật b.ắ.n cả mình, vội vàng ngồi dậy cầm lấy điện thoại. Đúng lúc này, người đàn ông nằm cạnh cô cũng bị đánh thức, Trâu Niệm nhìn anh: “Xin lỗi...”
“Không sao.” Anh lại tiếp tục nhắm mắt lại, nói.
Trâu Niệm nhìn một chút, người gọi đến là Tô Chính Đông.
Mấy ngày nay, ban ngày cô đều vô cùng mệt mỏi, buổi tối lại không ngủ nổi. Mẹ cô nằm viện nên cô cũng không dám tắt máy, ngược lại còn để nhạc chuông to, sợ bỏ lỡ cuộc gọi nào.
Nếu như cô không nghe điện thoại của Tô Chính Đông thì anh ta sẽ còn tiếp tục gọi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-841.html.]
“Alo?” Trâu Niệm nghe máy.
Giọng nói của Tô Chính Đông từ đầu dây bên kia truyền đến, âm thanh giống như vừa mới tỉnh: “Ca phẫu thuật thế nào rồi?”
"Rất thành công." Trâu Niệm nói.
“Chúc mừng, lần này không đi cùng cô tới Bắc Kinh được, chờ khi nào về thành phố B, tôi sẽ đi đón hai người...”
Tô Chính Đông đang nói chuyện thì Nguyễn Duật Nghiêu lại vươn tay ôm lấy Trâu Niệm. Thân thể mềm mại thơm ngát của cô trong lòng, khiến anh khó tránh khỏi có phản ứng, thứ kia cũng nhanh chóng cứng rắn lên.
Anh nhắm mắt lại, hôn lên thân thể cô, từng chút từng chút một.
Trâu Niệm im lặng tránh anh, nhưng lại sợ anh lên tiếng.
Mặc dù cô không sợ Tô Chính Đông, nhưng nếu bị Tô Chính Đông nghe được thì cũng không hay cho lắm.
“Sao lại không nói chuyện?” Tô Chính Đông hỏi cô.
“A.” Trâu Niệm căng thẳng: “Bên này... Có người gọi cô.”
Nguyễn Duật Nghiêu hôn lên bụng cô, hai tay ôm lấy vòng eo thon của cô. Lúc này, cả hai người đều trần truồng, thân thể quấn lấy nhau.
Trâu Niệm đang định xuống giường nghe điện thoại, nhưng thân thể cô vừa hơi động một chút thì đã bị Nguyễn Duật Nghiêu đè xuống. Anh lập tức đè lên người cô, ghé lên lưng cô, khẽ cắn gặm từng chút da thịt cô. Thân thể nóng rực của Nguyễn Duật Nghiêu đè lên thân thể nhỏ bé của cô.
Thứ nam tính cứng rắn chống vào khe hở chỗ m.ô.n.g cô, một tay anh rời khỏi bụng cô, lần mò xuống dưới, chạm đến nơi tư mật của cô...
Mê Truyện Dịch
“Tôi có chút chuyện, cúp máy trước đây...” Trâu Niệm vội vàng cúp máy, sợ Tô Chính Đông nghe thấy cái gì.