Nhưng khi đổi thành những lời nói của Nguyễn Duật Nghiêu hiện tại, thì trong lòng cô lại không rõ, cũng không có kết luận, cho nên rất loạn.
Bên người đang có một đống chuyện lộn xộn rối tung lên chờ cô giải quyết, chuyện bận tâm nhiều như vậy, nên cô tạm thời không quan tâm được chuyện tình cảm, điều kiện ở mỗi phương diện cũng không cho phép cô suy nghĩ kỹ càng.
Nguyễn Duật Nghiêu quả thực vô cùng xuất sắc, nhưng cô cần phải quên anh đi đặt anh ở sau trước.
Lùi lại một ngày mới có kết quả kiểm tra toàn diện của mẹ, có điều Trâu Niệm cũng không gấp gì, đã trì hoãn hơn một năm, cũng không sao khi đợi thêm một ngày nữa, thứ trong lòng có, chỉ là sự căng thẳng, vô cùng hồi hộp kết quả!
Cùng Hướng Dương tới bệnh viện.
Trong phòng làm việc của chủ nhiệm bệnh viện trung tâm thành phố, giáo sư giảng giải vị trí khối u não của mẹ, nối liền với chỗ hiểm nào, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật, và tỷ lệ nguy hiểm rủi ro.
Còn về chi phí, Trâu Niệm cũng thử hỏi thăm, nhưng giáo sư lại không nói gì, Trâu Niệm chỉ là hỏi, chứ cũng biết Nguyễn Duật Nghiêu đã xử lý xong thay cho cô.
Gặp mặt Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm không mở miệng nói cảm ơn, cũng không nói không cần tiền của anh, hay xin anh đi tìm giáo sư lấy lại, cũng bỏ bớt những lời giả dối thanh cao, trước mắt là tính mạng và ca phẫu thuật của mẹ, nên đừng giả bộ nữa!
Mà thừa nhận mình đang cần số tiền này.
Ngày tháng năm này, Trâu Niệm rất cảm ơn vì đã quen biết Nguyễn Duật Nghiêu, mặc kệ sự dây dưa vướng mắc trong đó thế nào, thì anh quả thực đã giúp cô quá nhiều quá nhiều.
Nhiều nhất là không biết xấu hổ nói tốt cho mình, chính là sau này nhất định sẽ trả lại tiền cho anh, thời gian dù sao cũng sẽ không ép c.h.ế.t người, cùng lắm thì dùng cả đời để trả, mà lúc này, cô thật sự cần số tiền này của anh.
Rời khỏi bệnh viện, lên xe của Hướng Dương.
Hướng Dương không lái đi ngay lập tức, mà mò mẫm vô lăng hỏi cô: “Em quyết định chưa.”
“Quyết định rồi, nhưng em vẫn phải về nhà bình tĩnh suy nghĩ……tiêu hoá kết quả này.” Trâu Niệm cười, bộ dạng rất gượng gạo.
Trước đây bác sĩ bệnh viện từng nói, ca phẫu thuật này không thể tiến hành được, quá nguy hiểm, tỷ lệ tử vong là 95%, tỷ lệ thành công là 5%, tỷ lệ thành công thấp như vậy, ai dám làm?
Cho nên Trâu Niệm lắc đầu, không dám làm, thà nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, có hô hấp, có thể nghe cô nói chuyện, còn hơn là mất đi mẹ trong một đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-641.html.]
Bây giờ giáo sư nói, tỷ lệ thành công là 85%, tỷ lệ tử vong chỉ có 5%, 10% còn lại, là tỷ lệ tàn tật, người vẫn còn thở, nhưng có lẽ sẽ bị tàn tật.
Giáo sư không dám nói chắc nhất định sẽ thành công, cũng không nói kỹ thuật phẫu thuật của mình cao siêu, giáo sư cũng không dám đánh cược.
Trong tình huống này, tỷ lệ tử vong trong quá trình phẫu thuật chỉ có 5%, Trâu Niệm đã rất hài lòng rồi.
Mê Truyện Dịch
Nhưng điều khiến Trâu Niệm ngạc nhiên chính là, cho dù giáo sư và bác sĩ thành phố B không cùng đẳng cấp, thì tỷ lệ thành công và tỷ lệ tử vong của ca phẫu thuật mà bác sĩ hai bên đưa ra trước và sau đó thì cũng sẽ không chênh lệch xa như vậy chứ?
Hướng Dương nghe trong lòng cô đã có quyết định, liền lái xe rời khỏi bệnh viện.
Hai người trở về công ty, Hướng Dương lên lầu của mình, Trâu Niệm cũng về lầu mình, hôm nay là thứ sáu, Trâu Niệm rất mệ, tim mệt, cơ thể cũng mệt, may mà lập tức là chủ nhật rồi, có thể nghỉ ngơi hai ngày.
Không còn công ty với nhiều chuyện phiền phức như thế quấn lấy cô nữa rồi.
"Thứ hai Tô Tư trở về đi làm đúng không?" Trâu Niệm sắp xếp đồ đạc, hỏi trợ lý Tô Tư.
Cô trợ lý kia quay đầu: "Đúng vậy chị Trâu, thứ hai giám đốc Tô Tư sẽ về đi làm."
"Ừm, biết rồi, thu dọn tan làm thôi...." Trâu Niệm nói.
Cô trợ lý này cũng 23 tuổi, thực ra là cùng tuổi với Trâu Niệm, Trâu Niệm đã đọc lý lịch của cô ấy, lớn hơn Trâu Niệm hai tháng. Chỉ là cô trợ lý này trông rất nhỏ, dáng vẻ chỉ chừng 18, 19 tuổi, rất đáng yêu ngây ngô.
Trâu Niệm rõ ràng nhỏ hơn cô ấy, nhưng hoàn toàn không giống, cả người thoạt nhìn như hơn 25 tuổi.
Hướng Dương nói, cô ấy là con của một gia đình giản dị hạnh phúc, được cha mẹ cưng như trứng, tan làm về nhà thì có đồ ăn nóng hổi, đón sinh nhật thì có rất nhiều người nhớ trước mấy ngày, đều không cần bản thân nhớ, cô gái như thế, trông có thể không trẻ sao?
Nhưng em với chị thì sao, thoạt nhìn đều già hơn tuổi thật ba tuổi!
Trâu Niệm cảm thấy Hướng Dương nói đúng, bộ dạng đáng yêu nhỏ nhắn của cô trợ lý kia, không thích hợp để ra ngoài bàn chuyện công việc, sợ rằng khi nhìn thấy bộ dạng đơn thuần đó, thì sẽ trực tiếp bị đám đàn ông dê xồm kia ăn tươi nuốt sống vào bụng.
Cho nên nói ông trời nhất định sẽ phối tính cách và ngoại hình theo tiêu chuẩn, trước khi đầu thai, mỗi người đều có mang một tính cách và ngoại hình khác nhau, sau khi tới nhân gian thì sẽ hoàn thiện trải nghiệm của mình.
Bởi vì người hợp tác lần trước muốn số điện thoại của cô trợ lý , sau đó bắt đầu qua lại với cô ấy, còn Trâu Niệm thì cũng coi như là bà mai làm mối, khiến cô trợ lý nhỏ rất thích.