Trong mắt Nguyễn Duật Nghiêu cực kỳ nóng bỏng, gần như thiêu cháy gương mặt Trâu Niệm, ngón tay anh lau vệt nước trên môi cô, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Không sao, là tôi sai. Vết hôn trên người em là sao, đã xảy ra chuyện gì."
Anh ngồi trở về ghế lái.
"Tô Chính Đông cưỡng chế để lại, chúng tôi cãi nhau, nhưng không xảy ra chuyện gì. . ." Trâu Niệm quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ xe, hơi mím môi.
Nguyễn Duật Nghiêu hạ cửa sổ xe xuống, đốt một điếu thuốc, rít vài hơi, sau đó ném ra đường chính bên ngoài cửa sổ xe.
Anh khởi động xe, trực tiếp chạy đến chung cư Hướng Dương đang ở…
Trên đường đi hai người đều giữ im lặng, lúc anh dừng xe ở bên ngoài chung cư của Hướng Dương, Trâu Niệm mở miệng: "Để tôi đi lên lấy, lại xuống đưa cho anh?"
“Tôi đi lên với em.” Nguyễn Duật Nghiêu nói.
"Thật sự không cần phiền anh vậy đâu, đi lên còn phải đi xuống." Trâu Niệm nhìn anh.
Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày, cầm áo khoác tây trang lên, nhìn cô: "Em nghĩ đã trễ thế này, tôi sẽ để một mình em đi vào chung cư đen như mực, đi lên lầu một mình?"
Từ nơi này, đến chung cư bên kia, quả thật có một đoạn đường đen nhánh, chẳng qua vấn đề an ninh rất tốt, cho tới bây giờ chưa từng có nguy hiểm gì.
Hoặc ở trong mắt một người đàn ông, bất kỳ nơi nào có nguy hiểm, đối với người mà anh quan tâm mà nói, cũng tồn tại nguy hiểm, tóm lại anh vẫn xuống xe.
Trâu Niệm mở cửa xe, bước xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-592.html.]
Cùng nhau đi vào trong, ở phía trước Trâu Niệm…
Đi qua một đoạn đường đen như mực, trong lòng Trâu Niệm muôn vàn cảm khái, khi cô còn hẹn hò với Trác Đằng, mỗi lần đi qua đoạn đường không có ánh sáng, bất kể là trong trường học, hay ở bên ngoài, Trác Đằng đều sẽ nắm tay cô, hoặc là cõng cô đi.
Khi đó, thật sự đúng với tuổi tác, là một cô gái thất thường, được bạn trai cưng chiều.
Khoảng thời gian hơn một năm đó, một người đã qua đời, để lại một người bất đắc dĩ gả cho người khác, là hiện thực tàn khốc ép cô còn chưa kịp bi thương cho cái c.h.ế.t của anh ấy, bắt buộc phải học cách kiên cường!
Tiến vào thang máy, Trâu Niệm đứng ở phía trước, ấn xuống nút có con số tầng lầu mình đang ở, Nguyễn Duật Nghiêu đứng ở phía sau Trâu Niệm, chính giữa thang máy.
Trâu Niệm không quay đầu nhìn anh, nhưng cảm giác được sự tồn tại mãnh liệt của anh, mùi hương dễ ngửi trên người anh, vương vấn trước mũi cô thật lâu không biến mất, mặc dù anh cách cô rất xa.
Đây là cảm giác kỳ diệu gì?
Hôm nay dường như tốc độ thang máy đi lên cực kỳ chậm, thật ra thì chẳng qua là do tác dụng tâm lý của Trâu Niệm, không biết thế nào, đột nhiên lạnh cả người run lên, là trong lòng nghĩ quá nhiều chuyện, nghĩ tới Trác Đằng, cho nên trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo!
Cô đưa tay ôm lấy cánh tay mình, thở dài một hơi.
Ngẩng đầu nhìn số tầng lầu đang không ngừng tăng lên được hiển thị trên màn hình nhỏ.
Bỗng nhiên, một cái ôm ấm áp cường tráng dán lên từ sau lưng cô, giọng anh vang lên ngay bên tai cô: "Chỉ ôm em một lát thôi, mấy ngày trước mới vừa cảm lạnh, đừng để bị cảm lạnh lần nữa…" Trong giọng nói của anh, tràn đầy quan tâm và thương yêu, dùng thân thể ôm chặt cô, để cho thân thể cô lây nhiễm nhiệt độ cơ thể anh.
Mê Truyện Dịch
Giờ phút này, anh thật sự chỉ đơn thuần là quan tâm cô, không hề liên quan đến dục vọng.