"Anh ngồi đàng hoàng trước đã ——" Trâu Niệm nói.
Lúc nói chuyện môi cô hơi nhúc nhích, rũ mắt là có thể nhìn thấy rõ ràng, thiếu chút nữa thì đụng phải đôi môi mỏng hấp dẫn của Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm nín thở, thứ cô sợ hãi nhất không gì hơn rơi vào cảm giác đấu tranh này!
". . . Ngô."
Anh không những không ngồi dậy, mà còn hôn lên.
Trong miệng hai người tràn đầy mùi rượu thơm ngọt, tối nay hai người uống cùng loại rượu, có phải số độ quá cao rồi không? Có phải do rượu quá đắt cho nên quá thuần hậu hay không?
Trâu Niệm cảm giác được từng đợt choáng váng truyền đến.
Môi Nguyễn Duật Nghiêu, điên cuồng hôn cái miệng nhỏ nhắn của Trâu Niệm, hôn thôi chưa đủ, anh còn muốn đi sâu hơn, đi sâu vào miệng cô, muốn đòi lấy toàn bộ ngọt ngào của cô!
Đôi môi dưới nụ hôn kịch liệt dần trở nên tê dại, cảm thấy sưng đau trên môi, truyền vào não Trâu Niệm!
Mê Truyện Dịch
Hai đầu lưỡi quấn quít lấy nhau, hít thở cũng trở nên không thông thuận!
Từng tiếng thở dốc vang lên bên trong xe, mặt đỏ tim đập, Trâu Niệm hoàn toàn không thể giãy giụa, thân thể bị thân thể anh giam cầm, đè ép ở trên ghế phụ lái, bàn tay anh đặt ở eo cô, cách lớp quần áo, tỉ mỉ vuốt ve thân thể cô.
Hơi thở người đàn ông, từng tiếng thở dốc thô nặng đến đáng sợ!
"Có thể. . ." Khi anh rời khỏi khoang miệng cô, anh hôn phớt lên môi cô, Trâu Niệm lắc đầu, cô sợ cảm giác sẽ làm thay đổi lòng người, sẽ làm cô mất khống chế!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-591.html.]
Nguyễn Duật Nghiêu lè lưỡi, l.i.ế.m nước miếng bên khóe môi cô, lưu luyến mỗi một nơi trên người cô, nước miếng trong miệng hai người liên tục trao đổi với nhau.
Nguyễn Duật Nghiêu l.i.ế.m ướt khóe môi, rồi cằm cô, đau khổ nhắm mắt: "Nói tôi biết, thứ tôi thật sự mong muốn, em định lúc nào mới cho —— "
Đầu Trâu Niệm vang lên một tiếng ong.
Được một người đàn ông xuất sắc theo đuổi, dù cho người đàn ông này có kết hôn hay không, chỉ cần mọi phương diện của người nọ vô cùng ưu tú trong mắt bạn, lúc được theo đuổi nhất định sẽ len lén vui vẻ đi?
Cho dù không thể đáp lại, lòng hư vinh cũng sẽ được thỏa mãn!
Đây là một sự thật dù có bị nói là trơ trẽn, vẫn phải thừa nhận điều này!
Nụ hôn của Nguyễn Duật Nghiêu từ cuồng nhiệt mãnh liệt, đến biến thành dịu dàng. Chỗ bả vai và eo bị bàn tay anh bóp hơi đau, là khát vọng của anh đốt cháy thân thể cô, khiến cô xụi lơ không còn sức tránh thoát.
Gương mặt anh ở ngay trước mắt cô, thậm chí lông mi còn quét qua lông mi đối phương, chóp mũi cô chạm phải sống mũi thẳng tắp của anh, hơi thở chân thật giao hòa lẫn nhau, đầu lưỡi không tách ra, chỉ hôn như vậy thôi đã khiến cả người cô nóng lên.
Trách rượu cồn quấy phá, trách kỹ thuật hôn của anh quá tốt, trách ánh trăng ánh sao đêm này quá đẹp.
Hai tay Trâu Niệm từ từ nâng lên, vô thức ôm cổ anh, Nguyễn Duật Nghiêu mừng rỡ, hôn càng thêm cuồng nhiệt, thân thể gần như đè hết lên người cô, đầu ngón tay Trâu Niệm hơi run rẩy, mới vừa đụng phải cổ anh, cổ áo sơ mi, cô như bị hoảng sợ lập tức rút tay trở về, ý thức trở về, mau quay đầu đi. . .
"Thật xin lỗi, tôi không làm được. . ."
Một câu xin lỗi không coi như lời xin lỗi, bởi vì chuyện này vốn không nên xảy ra, anh biết rõ cô không cho được, lại hết lần này đến lần khác đòi hỏi, người sai cũng là anh.
Lỗi của cô, là vừa rồi cô mặc kệ anh, không từ chối, mới vẫn luôn bị anh hôn đi, cuối cùng cái gì cũng không có, cho nên đành phải nói một câu thật xin lỗi.