Trông anh không giống như chỉ tình cờ đến đây, có lẽ anh đã tham dự một sự kiện quan trọng nào đó hoặc chuẩn bị đi tham dự, tuy anh đang nở nụ cười nhưng lại lộ ra khí chất nghiêm túc.
Người đàn ông này ở gần ngay trước mắt, với những đường nét quen thuộc trên gương mặt, mùi hương quen thuộc.
Thứ anh đang cầm là những món cô đã chọn ở siêu thị trước đó, sau khi chọn xong cô chợt nhớ ra mình không mang đủ tiền nên đã nói với nhân viên bán hàng mình không mua nữa, lần sau mang đủ tiền mới mua.
"Anh đến khi nào vậy?" cô hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn xung quanh, thấy có rất nhiều người đang nhìn.
Nguyễn Duật Nghiêu thanh toán tiền dưới sự dòm ngó và dò xét của những người xung quanh, anh đã cầm túi đồ lên rồi nắm tay cô dắt ra ngoài siêu thị trước khi cô kịp phản ứng, anh xách theo túi đồ châm một điếu thuốc, anh cau mày nói: "Tôi vẫn luôn theo phía sau em, khoảng cách không xa, em đang suy nghĩ gì vậy? Khi lựa chọn đồ em không chuyên tâm."
Trâu Niệm: "..."
Trong lòng cô đang rối bời, cô quyết định nấu ăn để không tập trung vào suy nghĩ, cô muốn một mình yên tĩnh, cô sợ mình sẽ nghĩ đến nhiều chuyện khó quên, đào lại những mảnh ký ức đó giống như nhai lại bã của than thuốc bắc, đắng c.h.ế.t đi được.
"Có người đang nhìn chúng ta..." Nguyễn Duật Nghiêu đành phải bảo cô rời đi, cô không muốn nói thì cũng không cần phải nói, anh đưa theo cô cẩn thận quan sát xe rồi băng qua đường.
Khi đi sang bên kia đường, Trâu Niệm hỏi anh: "Xe của anh đâu? Tài xế của anh đâu?"
"Tài xế đi rồi." anh nói.
Trâu Niệm: "..."
Cô không nói nên lời, vậy anh sẽ rời đi như thế nào, bắt taxi à? Không phải là anh muốn lên nhà ngồi chơi chứ? Có Hướng Dương anh sẽ không lên nhà đâu, sẽ không tiện.
Điện thoại của Trâu Niệm đổ chuông.
"Tôi nghe điện thoại..." Trâu Niệm nói.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-531.html.]
"Hướng Dương, sao vậy?" Cô cúi đầu hỏi, liếc nhìn chiếc túi siêu thị Nguyễn Duật Nghiêu đang xách cho cô.
"Hôm nay là chủ nhật mà... có đáng tin không? Chị nên cẩn thận nhé, có cần em đi với chị không?" Trâu Niệm hỏi.
Đầu dây bên kia nói huyên thuyên, Trâu Niệm gật đầu: "Có gì liên lạc lại, khi đến nơi nhớ gọi cho em đấy, để em biết chị đang ở đâu."
Mê Truyện Dịch
"Ừm, được rồi..." Trâu Niệm cúp máy.
Cúp điện thoại không bao lâu, Trâu Niệm nhìn thấy xe Hướng Dương chạy ra ngoài, khi gọi điện thoại Hướng Dương đã lái xe ra ngoài, không ngờ lại gặp Trâu Niệm ở trước cửa, chiếc xe dừng lại, cô ấy hạ cửa sổ xuống ngạc nhiên nói: "Ông chủ Nguyễn? Niệm Niệm... sao hai người ở cùng nhau rồi à? Nhanh quá đấy nhé!"
Hướng Dương là người thích nói đùa
Nguyễn Duật Nghiêu không nói tiếng nào.
"Chỉ tình cờ gặp nhau thôi." Trâu Niệm nói.
Thật ra lời nói này không có sức thuyết phục, sao có thể trùng hợp như vậy, họ có thể gặp nhau trong siêu thị ở thành phố B rộng lớn này, không biết bằng cách nào anh biết được cô đang ở trong siêu thị.
"Hai người cứ trò chuyện, tôi đi trước nhé..." Hướng Dương nói xong, lái xe rời đi, Trâu Niệm nhìn theo
"Em có phiền nếu anh lên nhà ngồi chơi không?" Nguyễn Duật Nghiêu có hứng thú nói, anh không nghĩ Trâu Niệm sẽ từ chối một ân nhân như mình!
Trâu Niệm: "..."
Căn nhà cần phải dọn dẹp, Trâu Niệm thấy xấu hổ nên cô đã dọn dẹp chỗ bàn trà và ghế sofa trước, cô nhét đồ vào thùng rác: "Anh ngồi chơi trước, tôi rót cho anh ly nước."
Nguyễn Duật Nghiêu ngồi xuống sofa, anh chẳng thích đến nơi ở có người phụ nữ khác, mặc dù khi anh đến chỉ có mỗi mình Trâu Niệm.
"Thật ngại quá, chỉ có nước lọc thôi." Cô đặt ly nước xuống.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu nhận lấy ly nước, anh ngước lên ánh mắt lướt nhìn phần cổ trắng trẻo của Trâu Niệm, một mùi thơm của phụ nữ sau khi tắm xong xộc vào mũi.
Anh uống một ngụm nước.