Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, điện thoại trong tay theo tiết tấu mà đụng vào chân bên trái của anh, y tá dẫn anh đến cũng đã rời khỏi.
Anh nghe một lát, mới xoay người rời đi.
Khi vào thang máy, trong thang máy vừa hay chỉ có một mình anh. Nguyễn Duật Nghiêu cau mày nhấn nút thang máy, hướng lên tầng trên.
Anh gọi một cuộc điện thoại, sau khi điện thoại đã nối máy, anh hỏi một câu: "Bạn trai làm nhân viên công chức của Tô Tư, con gái nuôi của bà Trịnh Lan công ty Hồng Viễn là ai?"
"Ừ, nhanh lên..." Anh cúp máy.
Về đến phòng bệnh, Nguyễn Duật Nghiêu hỏi Trâu Niệm: "Tô Tư đã mang thai đứa con của Tô Chính Đông, cô định… cứ như vậy mà nhẫn nhịn?"
Trâu Niệm ngẩng đầu, nhìn anh ta một cái, thật sự không hiểu anh ta có ý gì, gật đầu.
"Là lòng khoan dung của cô lớn, hay là căn bản không quan tâm?" Nguyễn Duật Nghiêu nở nụ cười.
"Đều có." Trâu Niệm trả lời, tầm mắt nhìn người đàn ông vắt chéo chân ngồi trên sô pha.
Một thân tôn quý khí chất, lúc này không ở công ty, cũng không xã giao, cũng không trở về nhà, cứ ngồi ở trong phòng bệnh với cô. Trâu Niệm cũng cảm nhận được năm nay mình thật sự là trúng tà, lại gặp phải người đàn ông đẹp đẽ cực phẩm này.
Điện thoại của anh vang lên, rất nhanh đã bắt máy.
Ánh mắt của Trâu Niệm không nhịn được nhìn sang, anh áp điện thoại bên tai, chỉ nghe mà không hề nói.
Khoảng hai phút đồng hồ, anh chỉ "ừ" một tiếng, ngón tay thon dài đẹp mắt ấn tắt máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-481.html.]
Có lúc Trâu Niệm cảm thấy, thật ra người như Nguyễn Duật Nghiêu cũng rất mệt, việc gì cũng phải đúng mực, đúng mực một cách phù hợp, đến nghe điện thoại cũng bí ẩn đến mức này.
Nguyễn Duật Nghiêu đứng dậy, lấy một cái ghế, anh trực tiếp ngồi cạnh giường bệnh, nhìn Trâu Niệm ở khoảng cách gần, hai mắt thâm thúy như sao.
"Đừng ngồi gần như vậy, tôi sợ." Trâu Niệm rút vào trong.
Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười, không nói chuyện.
Anh ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch, với tốc độ này đoán chừng rất muộn mới truyền xong. Thật ra có thể nhanh hơn, có bình truyền dịch nhỏ... Trâu Niệm không biết rằng là do anh không muốn loại thuốc đó mà thôi.
"Chồng của cô có con với người phụ nữ khác, người phụ nữ này dường như không hợp với cô. Tôi đoán rằng trong lòng cô không phải là không suy nghĩ, có tiện nói cho tôi biết rốt cuộc là cô nghĩ như thế nào hay không?" Giọng điệu của Nguyễn Duật Nghiêu nhàn nhạt, rất chân thành nói chuyện với Trâu Niệm.
Trâu Niệm nhìn vách tường trong phòng bệnh, suy nghĩ một chút.
"Tô Chính Đông đến bệnh viện, có thể là đi thăm Tô Tư nhỉ..." Cô đã đoán được, bằng không Tô Chính Đông có thể đến bệnh viện làm gì.
Trâu Niệm đã hiểu, anh ra ngoài một lát, là đi xác nhận xem mục đích đến bệnh viện của Tô Chính Đông.
Cho nên sau khi trở về mới nhắc đến chuyện đứa bé của Tô Chính Đông và Tô Tư.
Về vấn đề của Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm cảm thấy không tiện trả lời, cân nhắc mà nói: "Mang thai cũng đã mang thai rồi, đó là con của Tô Chính Đông, do anh ta quyết định, giữ lại hay là bỏ đi, thật ra đều không liên quan đến tôi. Tôi chỉ là vợ của anh ta, chỉ đến thế mà thôi. Có thể mãi mãi cũng không có cơ hội trở thành vợ chồng chân chính."
Mê Truyện Dịch
"Cô và anh ta chưa từng ở cùng nhau, cái này tôi biết." Nguyễn Duật Nghiêu có ý riêng.
Ý chỉ đêm đó cô và anh triền miên ở khách sạn, quả thật là lần đầu tiên của cô, rất chặt, không gạt được anh, không thể bị lừa gạt chỉ bằng một cuộc phẫu thuật vá màng trinh. Hơn nữa Trâu Niệm không hề biết sẽ phát sinh quan hệ với anh, cô cũng không phải loại phụ nữ sẽ dán lấy anh. Anh theo đuổi lâu như vậy cũng không d.a.o động, có thể biết được cô có bao nhiêu cố chấp.
Trâu Niệm xấu hổ, hơi đỏ mặt mà quay mặt đi chỗ khác, vừa động đậy liền "hít hà" một tiếng, động đến cây kim trên mu bàn tay...