"Con hiểu cậu ta không? Hai người mới quen nhau có mấy ngày!" Mẹ Trâu cau mày nói, nhìn con gái, mẹ Trâu cảm thấy con gái mình chắc chắn đã bị trúng tà rồi, không có cách nào khuyên ngăn được.
Trâu Niệm gật đầu: “Con hiểu anh ấy chứ ạ, chúng con quen biết nhau cũng không phải thời gian ngắn đúng không? Chuyện của anh ấy mọi người xung quanh đều biết, hơn nữa là những gia đình giàu có, hễ khi có tin đồn nào thì cũng sẽ bị lan truyền nhanh chóng. Nếu anh ấy không phải là người tốt thì con đã biết từ lâu rồi, chính vì anh ấy rất có trách nhiệm và chuyên tâm, cho nên mới không dễ dàng tùy tiện yêu một người phụ nữ. Con còn nghe nói, đời sống riêng tư của anh suốt nhiều năm vẫn luôn chừng mực. "
“Lời bên ngoài đồn đại thì có thể xem là sự thật sao?” Mẹ Trâu lắc đầu thở dài.
Trâu Niệm lau nước mắt, bây giờ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô cảm thấy mẹ mình có chút đả kích, Trâu Niệm ngồi bên cạnh mẹ, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiếng tốt không ra khỏi cửa, tiếng dữ thì đồn xa. Chẳng phải có câu nói như thế này sao mẹ? Đủ để chứng minh, những lời đồn tốt về Nguyễn Duật Nghiêu, chứng tỏ anh ấy là người tốt thật sự, con cũng chưa nghe được tin tức tiêu cực nào cả."
Mẹ Trâu thất thần không biết nên nói gì, trong lòng đường như mất đi chủ kiến, lời nói của con gái rất rõ ràng, có vẻ cô hiểu rất rõ người đàn ông này.
Nếu người đó tốt, thì mẹ Trâu sẽ không can thiệp vào việc của con gái mình quá nhiều nữa.
Đặc biệt là vài giọt nước mắt của con gái,lại càng khiến cho bà ấy đau lòng hơn. Bà ấy nhớ lại năm ngoái khi mình bị bệnh nặng, chồng đi tù, cho đến bây giờ đều là nhờ con gái nuôi cả nhà, một cô gái vừa mới ra trường chắc hẳn đã âm thầm chịu rất nhiều đau khổ. Bây giờ con gái gặp được người đàn ông mình thích, người làm mẹ sao có thể bằng lòng chia cách họ?
Chỉ cần nhìn thấy con gái mình rơi những giọt nước mắt buồn bã, đối với một người mẹ cũng đã đủ đau lòng rồi!
Mẹ Trâu suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Người tốt hay người xấu, chúng ta xem một thời gian rồi nói!"
"Cảm ơn mẹ..." Trâu Niệm lập tức cười vui vẻ.
Mẹ Trâu trừng mắt nhìn con gái: “Nhìn con vui chưa kìa, ăn nhanh lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2996.html.]
“Vâng, ăn thôi.” Trâu Niệm ngồi lại, cầm bát cơm và đũa tiếp tục ăn.
…
Sau bữa trưa, Trâu Niệm giúp mẹ dọn bàn và rửa bát.
Trâu Niệm tâm tình tốt hơn, cô cởi dép ra, ngồi trên ghế sô pha, quyết định gọi điện cho Nguyễn Duật Nghiêu, bây giờ cô không còn sợ mẹ sẽ cản trở và tức giận nữa.
Sau khi bấm số, Trâu Niệm đột nhiên cảm thấy bản thân thật hạnh phúc, có việc gì thì tâm sự trao đổi với mẹ nghiêm túc, hóa ra hiệu quả cũng khá tốt…
Mê Truyện Dịch
"Anh có ở công ty không?" Cô hỏi: "Nghe nói Trác Địch sẽ bị tuyên án, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô ta sẽ không tức giận mà cắn người khác chứ."
Cô hỏi rất nhiều câu khiến mẹ cô ở phòng khách cảm thấy ngơ ngác. Mẹ Trâu không hiểu con gái đang nói cái gì, cái gì mà tuyên án chứ? Mẹ Trâu chăm chú lắng nghe.
Ở đầu dây bên kia không lập tức trả lại câu hỏi của Trâu Niệm, mà chỉ hỏi về vết thương ở chân của cô.
"Tốt hơn nhiều rồi, vận động cơ bản không có vấn đề gì." Trâu Niệm vừa nói, vừa đưa tay xoa xoa xương bàn chân của mình, có chút đau nhức, nhưng nhanh sẽ ổn thôi.
"Đừng nói chuyện về em nữa, em không sao. Nguyễn Duật Nghiêu, trước tiên hãy nói cho em biết Trác Địch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."
Trâu Niệm nói với Nguyễn Duật Nghiêu đang ở đầu dây bên kia.