Người có trách nhiệm dặn dò chăm sóc con mỗi ngày thì con phải nhanh chóng cưới về đi! Chẳng lẽ con đang đợi người ta có thai rồi mới hành động sao? Mẹ cũng là một người phụ nữ, trên quan điểm của phụ nữ, mẹ cũng không vui đâu."
“Con sẽ sớm cưới cô ấy về.” Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu, anh nhìn người nhà mình một cái, khóe môi hơi nhếch lên.
Nguyễn Duật Đình gật đầu, đứng dậy nói: “Em kết hôn, sinh một đứa con, vậy thì cha, mẹ và anh cả cơ bản sẽ không còn lo lắng gì nữa.”
“Con đi trước đây.” Nguyễn Duật Nghiêu nói với người nhà.
Anh rời đi, vừa ra ngoài liền lấy chìa khóa xe ra, sắc mặt anh rất vui.
Nguyễn Vũ vốn đang nằm trên ghế sofa đọc sách, đột nhiên nói: “Nhìn dáng vẻ bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp của chú út kìa, giống như thiếu niên mới yêu vậy. Trên phương diện yêu đương, học sinh nam lớp con đều vững vàng hơn. Nhìn chú út vội vàng như vậy, nhất định là ra ngoài gặp thím út của con rồi."
"Cái gì là bên ngoài lạnh bên trong ấm áp? Tại sao nghe có vẻ khó nghe vậy? Con học từ này từ ai vậy?" Tiêu Ngọc Hoa mắng cháu gái quý giá của mình.
Cả nhà cười ha ha.
Nguyễn Vũ giải thích: “Bà nội, đây không phải từ mắng người. Dựa vào trạng thái hiện tại của chú út mà giải thích thì ý là dáng vẻ bề ngoài của chú út nhìn rất bình tĩnh, nhưng thực ra chú ấy đang muốn nhanh chóng ôm vợ về nhà. Tối nay ôm về nhà mới vui vẻ, suy nghĩ đó đối với thím út đều được chú út giữ trong lòng rồi.”
Tiêu Ngọc Hoa gật đầu, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2932.html.]
Bạc Mẫn cũng cười, liếc nhìn chồng mình Nguyễn Duật Đình. Bạc Mẫn quay sang mẹ chồng, nói: “Mẹ ơi, trung thu sắp đến rồi, mẹ có muốn mời Niệm Niệm đến ăn cơm không ạ?”
"Đúng vậy, mẹ đương nhiên muốn.” Tiêu Ngọc Hoa lập tức nói: “Nhớ nhắc mẹ, đợi khi Duật Nghiêu về, mẹ sẽ nói với nó một tiếng. Niệm Niệm nhất định phải đến chỗ chúng ta ăn cơm Trung Thu. Nếu Niệm Niệm cố kỵ mẹ mình thì đón cả mẹ cô ấy qua, thuận tiện gặp thông gia.”
"Mẹ, nếu mẹ muốn mẹ Niệm Niệm cũng tới, vậy thì chúng ta sẽ sắp xếp tổ chức tiệc Trung thu ở một khách sạn lớn, đẹp đẽ và trang trọng hơn." Nguyễn Duật Đình đề nghị.
Cha Nguyễn gật đầu: "Con trai nói đúng, khách sạn trang trọng hơn! Chúng ta không thể đối xử tệ với người nhà Niệm Niệm được!"
“Cũng được, chờ Duật Nghiêu về rồi chúng ta bàn bạc kỹ hơn." Tiêu Ngọc Hoa nói.
Mê Truyện Dịch
…
Nguyễn Duật Nghiêu lái xe trên đường lớn, dùng tốc độ nhanh nhất và con đường ngắn nhất để đến nơi Trâu Niệm ở.
Trong xe của anh có tài liệu, mỗi ngày đều có, hơn nữa còn có mấy bản. Nội dung của tài liệu chỉ là thứ yếu, chủ yếu là anh có thể cầm trên tay để lừa gạt mẹ Trâu, người không hiểu những công việc này. Nguyễn Duật Nghiêu cảm thấy có lỗi, nhưng hết cách, anh chỉ có thể làm như vậy. Anh về nhà một mình, ăn tối cùng cha mẹ và những người khác trong nhà. Cho dù là khi đang ăn hay đã ăn xong, thì anh đều nghĩ đến Trâu Niệm, anh khao khát một gia đình và một người vợ thuộc về mình.
Ở tuổi 36, anh không còn trẻ nữa, anh sẽ không quên tổ ấm có cha mẹ, anh chị dâu, nhưng anh càng muốn có cuộc sống gia đình thuộc về mình, có vợ yêu thân thương và những đứa con đáng yêu. Sau một ngày bận rộn trở về nhà, sẽ hưởng thụ niềm hạnh phúc, niềm vui ấm áp trọn vẹn mà người yêu mang lại. Một điều đơn giản và mãn nguyện.
Ăn tối xong, anh một mình lên lầu. Anh đứng trước cửa sổ phòng ngủ hút thuốc, lại không biết nên làm gì, đi tắm hay nghỉ ngơi? Rất nhàm chán. Nếu không đi tắm, không nghỉ ngơi trước thì nên làm gì, anh thấy mình không thể làm gì được, không có ai để nói chuyện với anh, anh không khỏi nghĩ đến Trâu Niệm có thể ở bên cạnh anh.