Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 29:2

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:09:05
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xe chạy rất nhanh, chỉ mất một lát đã đến căn hộ của Nguyễn Duật Nghiêu ở trung tâm thành phố.

Nguyễn Duật Nghiêu lái xe thẳng vào bãi đỗ xe ngầm. Chiếc Land Rover màu đen lao xuống dốc, tiến vào chỗ đỗ xe của anh.

Trong bãi đậu xe có chút trống trải vang lên tiếng cửa xe đóng lại. Nguyễn Duật Nghiêu bước một bước dài, đi về phía ghế phụ mở cửa xe, anh nắm lấy một tay Trâu Niệm.

“Xuống xe.”

Bàn tay nhỏ của Trâu Niệm được bàn tay to ấm áp của anh bao bọc. Cô do dự vài giây rồi xuống xe.

Họ cùng đi lên tầng của chung cư.

Nguyễn Duật Nghiêu im lặng không nói gì, Trâu Niệm đi theo sau anh, trong lòng cô có chút bất an, nhưng cô cũng mang theo tâm trạng mặc kệ, nên cũng không quá căng thẳng.

Đến cửa nhà, anh mở cửa.

Nguyễn Duật Nghiêu đi vào, Trâu Niệm theo sau.

Anh cởi áo khoác vest ra, tùy tiện ném lên sofa, chìa khóa xe và điện thoại di động được đặt trên bàn, căn hộ độc thân mang phong cách đơn giản. Nguyễn Duật Nghiêu chỉ cầm hộp t.h.u.ố.c lá và bật lửa đi ra ban công của căn hộ, một tay anh đút túi quần, một tay anh hút thuốc.

Trâu Niệm ngồi trên sô pha, duy trì khoảng cách với chiếc áo vest anh cởi ra.

Anh hút xong điếu thuốc liền đi vào phòng. Trâu Niệm đứng dậy, đặt hộp đồng hồ trong tay lên bàn trà, “Tôi muốn bình tĩnh nói chuyện với anh.” Trong lúc Nguyễn Duật Nghiêu hút thuốc, Trâu Niệm đã nghĩ thông rồi. Có lẽ là không thể sửa được tính khí của người đàn ông này, vậy thì không bằng để cô nhường một bước, sửa tính tình của mình, nói chuyện cho tốt.

“Cô nhận lấy món quà này đi.” Nguyễn Duật Nghiêu bước đến, cầm hộp quà rồi mở ra. Anh cầm lấy chiếc đồng hồ, ném chiếc hộp sang một bên rồi bước đến trước mặt Trâu Niệm.

Trâu Niệm cố gắng duy trì giọng điệu hoà hảo, “Bất cứ ai tặng tôi món quà đắt như vậy, tôi đều có thái độ này, tuyệt đối không cần…”

“Bất cứ ai, bao gồm cả tôi?” Nguyễn Duật Nghiêu giơ tay, ngón tay đẹp của anh nắm chặt cổ tay Trâu Niệm, kéo cô về phía mình.

Trâu Niệm bị kéo lên một bước, cứ thế đứng trước mặt anh. Cô ngẩng đầu, gần đến mức cô ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá bên khoé miệng anh, còn có mùi đàn ông riêng biệt trên người anh.

Cô hơi đỏ mặt, liền cúi đầu định rút tay về.

“Đừng động…” Nguyễn Duật Nghiêu cúi đầu, nghiêm túc đeo chiếc đồng hồ nữ lên cổ tay nhỏ nhắn của Trâu Niệm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-292.html.]

Trâu Niệm mím chặt môi, không dám ngẩng đầu, “Anh đeo cho tôi, tôi sẽ lập tức tháo ra.”

Ngón tay của người đàn ông sững lại, một tay cầm lấy đồng hồ nữ, không vui nhìn người phụ nữ ở trước mặt. Ngón tay anh buông thõng, “độp” một tiếng, đồng hồ rơi trên mặt đất. Trâu Niệm nhìn một cái liền nín thở. Nguyễn Duật Nghiêu nhéo nhẹ cổ tay mảnh khảnh của cô, cũng không buông tay cô ra, trên cao nhìn xuống Trâu Niệm đang căng thẳng.

Đôi môi mỏng của anh mấp máy, “Không thích đồng hồ. Tôi rất tò mò cô thích cái gì, hiện tại hãy nói cho tôi biết.”

Trâu Niệm không nói lên lời.

“Đừng tặng quà cho tôi, tôi không cần. Tôi thích gì hoặc không thích gì, với quan hệ của tôi với ngài thì vẫn chưa đến mức thảo luận về vấn đề này.” Trâu Niệm nói ẩn ý, anh nhất định có thể nghe hiểu, là không thân, Trâu Niệm cố ý nói thành quan hệ của cô và anh không thân.

“Muốn thứ đắt hơn sao? Nhà, xe, công trình khởi công?” Anh hỏi.

Trâu Niệm muốn nói đúng là cô muốn cái cuối cùng, nhưng cô biết anh sẽ không nhả ra, chỉ là nói thế thôi, kích thích cô mà thôi.

Thái độ của cô vẫn rất lạnh nhạt xa cách, “Xin lỗi, trừ ăn cơm, ngủ nghỉ và cuộc sống lành mạnh ra thì tôi không ước mong gì khác.”

“Ăn cơm, ngủ nghỉ và cuộc sống lành mạnh.”

Giọng điệu của Nguyễn Duật Nghiêu lạnh nhạt lặp lại một lần. Anh giơ cổ tay mảnh khảnh của Trâu Niệm lên trước mặt mình, đôi môi đẹp đẽ của anh in lên cổ tay trắng trẻo của Trâu Niệm một nụ hôn.

Cả người Trâu Niệm hơi mềm nhũn, cô nhíu chặt mày.

Nguyễn Duật Nghiêu dựa gần người cô, nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của cô, nói nhỏ bên tai cô, “Ngủ, sao có thể không liên quan đến tôi chứ? Chúng ta đã từng ngủ cùng nhau.”

Trâu Niệm trừng anh, đè thấp giọng nói, “Không biết xấu hổ——“

Anh đột nhiên hôn cô.

“Ưm…. anh, ưm… ưm…” Trâu Niệm giãy giụa, nhưng không giãy ra được, cả người cô bị cơ thể cường tráng và cánh tay vạm vỡ của anh khoá chặt. Khi cô mở miệng muốn nói chuyện, lưỡi anh liền luồn vào trong, linh hoạt khuấy đảo trong miệng cô, hút lấy nước bọt ngọt ngào trong miệng nhỏ của cô.

Mê Truyện Dịch

Trong căn hộ chung cư, tràn ngập tiếng thở dốc.

Trâu Niệm gần trong gang tấc, chiếc miệng nhỏ nhắn của cô nói đứt quãng những lời bướng bỉnh, ánh mắt nhìn anh đầy sự ghét bỏ, khiến lòng anh nóng bừng khó chịu, khiến anh không chịu được, chỉ có thể cứ thế hôn cô, như vậy mới khiến lòng anh dễ chịu hơn chút.

Anh ôm cô, hôn sâu một lúc, nhưng lại không nhận được bất kỳ sự hồi đáp nào.

Loading...