Trác Địch lấy tay ôm đầu, đầu óc của những người này thật phức tạp——
Một lúc lâu sau, người đàn ông trong xe dường như đã lại hút xong một điếu thuốc nữa, Trác Địch ngẩng đầu nói: “Được rồi, em đồng ý với anh, em tin anh có thể bảo vệ em, có trời đất giám chứng, em không có g.i.ế.c ai cả."
“Tin tôi đi.” Nguyễn Duật Nghiêu đưa tay ra.
Trác Địch cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài của người đàn ông, lúc trước cô ta rất thích được chạm anh, dù chỉ là một ngón tay, nhưng, hiện tại Trác Địch không dám, cô ta cảm thấy anh rất xa lạ, rất xa lạ.
“Xuống xe đi, tạm biệt.” Nguyễn Duật Nghiêu rút tay lại, nói với cô.
Trác Địch gật đầu, cắn môi, dùng đôi chân run rẩy bước xuống xe.
Trên đường, Trác Địch đi tới xe của cô ta, lúc nãy ở trong xe Nguyễn Duật Nghiêu có nói rằng anh sẽ bảo vệ an toàn cho cô ta trước khi phiên tòa diễn ra, nên không cần phải lo lắng, xung quanh đã có người âm thầm bảo vệ cô ta.
Trác Đệ mở cửa xe, lên xe rồi lái đi——
Mê Truyện Dịch
.......
Chiều cùng ngày, thị trưởng Trác đã thả Đổng Nhân ra.
Đổng Nhân rất ngạc nhiên, tra tấn bà ta nhiều ngày như vậy, tại sao ông ta lại đột nhiên quyết định thả bà ta đi? Vuốt nhẹ vết thương đang đau nhức, Đổng Nhân lại cười, bản thân thích bị hành hạ như vậy sao? Được thả ra đáng lẽ phải nên cảm thấy vui chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2864.html.]
Bà ta rời khỏi đây, tâm trạng cảm thấy xấu hổ khi phải lê thân xác ra khỏi đây, bà ta được người do thị trưởng Trác cử đưa về căn hộ.
Đổng Nhân về tới căn hộ, liền đi tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ bà ta bắt đầu bôi thuốc lên những vết thương, cơ thể là của bản thân, chỉ có bản thân mình mới trân trọng nó. Đổng Nhân hy vọng vết thương của bà ta sẽ nhanh chóng lành lại, bà ta ở trong nhà đã chịu đựng đủ rồi, cho nên muốn ra ngoài thư giãn một chút.
Điện thoại thì bị hỏng mất rồi, cũng không biết thẻ của mình đâu.
Không thể ra ngoài mua điện thoại, vì trên mặt có vết thương, cảm thấy xấu hổ quá. Bà ta chỉ có thể mua điện thoại trên mạng, đăng ký sim điện thoại mới, mặc dù rất phiền phức, nhưng khi Đổng Nhân nghĩ đến thị trưởng Trác này, liền cảm thấy mừng vì cuối cùng bản thân cũng đã thoát khỏi bể khổ. Ngày đầu tiên bị đánh, thị trưởng Trác hỏi bà ta có biết tại sao mình bị đánh không, Đổng Nhân lắc đầu nói rằng bà ta không biết, và tiếp tục bị đánh, sau đó trả lời rằng là vì bà ta đã nói dối ông ta về sự việc DNA, thị trưởng Trác nói, điều này cũng không đúng, vậy thì Đổng Nhân cũng không đoán ra được nữa.
Sau khi hôm nay được thả ra, Đổng Nhân mới biết rằng mình bị đánh vì sự việc của Khấu Thiên Hải. Khấu Thiên Hải và thị trưởng Trác trước nay luôn bất hòa, cho nên đây mới là nguyên nhân khiến bà ta bị đánh, sai lầm là do bản thân mình đi móc nối với kẻ thù của thị trưởng Trác!
Chịu đựng nhiều ấm ức như vậy, Đổng Nhân biết mình không thể phản bác, bà ta không có chỗ nào để oán trách, bà ta biết rằng bản thân không bao giờ có đủ khả năng để trả đũa những người mà bản thân không nên động tới.
Sợ sẽ bị trả thù một cách tàn bạo hơn!
…
Cả một tuần nay Đổng Nhân không đi xuống dưới, bà ta chỉ có thể gọi đồ ăn, và kêu người giao hàng giao đồ lên căn hộ cho bà ta.
——Điều này được những người theo dõi Đổng Nhân báo cáo lại cho thị trưởng Trác.
Sau khi Đổng Nhân nghỉ ngơi ở nhà một tuần, một số vết thương do thị trưởng Trác trong lúc quan hệ với bà ta đã gây ra cũng biến mất rồi, không thể nhìn thấy nữa. Ngoài ra còn có một số vết thương ở tay, chân và mặt vẫn chưa lành hẳn. Thị trưởng Trác dự định, để vết thương của Đổng Nhân hồi phục trước khi ra tòa, để mọi người không nhìn thấy những dấu vết chứng tỏ người phụ nữ này đã từng bị đánh.
.......