Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 284:1

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:51:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trâu Niệm cẩn thận liếc nhìn về phía Nguyễn Duật Nghiêu, tim đập thình thịch.

Mặc dù anh nghe lời chui vào, nhưng, biểu cảm của anh nói rõ anh là vô cùng không muốn, e rằng đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh miễn cưỡng mình chui vào tủ quần áo của phụ nữ.

Trâu Niệm mở cửa phòng ngủ, hỏi: "Mẹ, sao vậy?"

Cô cố gắng để mặt không đỏ, không thở dốc, bình tĩnh tự nhiên, có điều trong lòng Trâu Niệm cũng thấp thỏm bất an , nếu ánh mắt mẹ cứ nhìn tới nhìn lui trên người cô, thì cô nhất định sẽ bị dọa tới mềm chân, dù sao thì vừa rồi Nguyễn Duật Nghiêu cũng đã giày vò cô không ít.

"Niệm Niệm, trên lầu của con không có chuyện gì chứ? Mẹ ở dưới lầu nghe thấy có động tĩnh, động tĩnh không nhỏ, lo con sợ nên lên xem." Mẹ Trâu đứng ở cửa phòng ngủ của con gái nói.

"Không có động tĩnh gì cả, có phải tiếng gió bên ngoài không?"

Trâu Niệm giả vờ rất tự nhiên, không chặn kín cửa, cô sợ mẹ nghi ngờ, rồi lại cho rằng cô chặn cửa là có mục đích nào đó, giấu người nào đó trong phòng.

"Đã tháng mấy rồi mà con không đóng cửa sổ rồi mới đi ngủ!" Mẹ Trâu liếc mắt liền nhìn thấy, một cánh cửa sổ trong phòng ngủ của Trâu Niệm quên đóng, Mẹ Trâu bước vào phòng ngủ, đi thẳng tới cánh cửa sổ đó.

"..."

Mê Truyện Dịch

Trâu Niệm đứng ở cửa phòng ngủ đầy bất lực, trời ơi, sao lại vừa khéo có một cánh cửa sổ quên đóng thế này?

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm bóng lưng mẹ đóng cửa sổ lại, Mẹ Trâu nhìn quanh rồi lẩm bẩm: "Cũng không biết trong biệt thự có chuột không, mai mẹ phải mua ít thuốc diệt chuột. Người ta có tiền ở biệt thự lớn, đều có người chuyên lo những chuyện lặt vặt này, còn chúng ta nghèo, phải tự tay làm lấy. Mặc dù nơi chúng ta ở không phải biệt thự của mình, nhưng cũng không thể làm hư chỗ ở tốt này của người ta, đợi chúng ta chuyển đi, người ta dọn vào ở, phát hiện chúng ta không để lại thứ gì tốt, mà chỉ để lại mấy ổ chuột..."

Mẹ Trâu vừa nói vừa cười, nhìn một vòng phòng con gái, quả thực không có động tĩnh gì của chuột, thì quay người đi về phía cửa phòng ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2841.html.]

"Mẹ, nghỉ ngơi cho tốt, biệt thự này có thể có động tĩnh gì chứ, mẹ cứ yên tâm nằm nghỉ đi." Trâu Niệm an ủi mẹ, đưa bà ấy xuống tầng.

Dì bảo mẫu trưa nay đã được con dâu đón đi, bên môi giới đã liên lạc nhà khác cho bà ấy, đãi ngộ không tệ. Con trai và con dâu dì bảo mẫu không phụng dưỡng bà ấy, nên dì bảo mẫu chỉ có thể ra ngoài kiếm tiền nuôi mình, nếu tiền kiếm được có dư dả, thì còn phải đưa cho con trai và con dâu, người con dâu này luôn rất tích cực tìm việc cho mẹ chồng.

Mẹ Trâu không nỡ để dì bảo mẫu đi, nhưng không nỡ cũng không có cách nào, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, huống hồ người muốn sa thải dì bảo mẫu là mẹ Trâu, cho nên, mẹ Trâu bảo dì bảo mẫu thu dọn đồ đạc đi theo con dâu.

Hôm nay là ngày đầu tiên dì bảo mẫu rời đi, buổi chiều mẹ Trâu ở nhà một mình, đem chăn và ga trải giường của bà ấy trên lầu dọn xuống phòng dì bảo mẫu ở lầu dưới, buổi tối cũng ở trong phòng đó.

Trâu Niệm lúc đầu không đồng ý, muốn mẹ ở cùng cô trên lầu, gần nhau, để có thể trông nom nhau, nhưng mẹ nói mỗi ngày lên lầu xuống lầu rất mệt, mới khỏi bệnh nặng được mấy tháng, chân cũng không đi đứng như người bình thường, vẫn là ở lầu dưới là thoải mái nhất, vì vậy Trâu Niệm cũng không ngăn được.

Nguyễn Duật Nghiêu hôm nay tới lúc nửa đêm, Trâu Niệm không hề có chút chuẩn bị tâm lý nào, nếu biết trước anh muốn tới, Trâu Niệm sẽ không đồng ý để anh tới.

Mẹ ngủ rất chập chờn, Trâu Niệm rất rõ, bây giờ mẹ ở dưới lầu, rất dễ bị tiếng động mở cửa bước vào của Nguyễn Duật Nghiêu làm cho tỉnh giấc. Vừa rồi mẹ giật mình tỉnh giấc, nói trên lầu có tiếng động, chắc là bị Nguyễn Duật Nghiêu làm cho tỉnh giấc.

......

Đưa mẹ về phòng, Trâu Niệm lên lầu.

Cô cẩn thận nhanh chóng đóng cửa phòng ngủ lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, dùng ngón tay vuốt ve ngực, vừa quay người lại liền trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của Nguyễn Duật Nghiêu.

"Dọa c.h.ế.t em rồi." Trâu Niệm ngẩng đầu nói.

Nguyễn Duật Nghiêu giơ ngón tay thon dài véo má cô, dùng đôi môi mỏng dịu dàng hôn lên chóp mũi cô, nói: "Em sợ cái gì, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng. Anh và mẹ em cũng không có thù hận gì sâu sắc, nếu em muốn lấy anh, mẹ em chắc sẽ không phản đối đến mức không thể tưởng tượng nổi đâu."

"Cũng chưa chắc." Trâu Niệm cười với anh.

Loading...