Trác Địch ngẩng khuôn mặt bị tát một cái lên, trên mặt hiện lên vết hằn mờ mờ của ngón tay, nhưng Trác Địch vẫn cười, thấp giọng mắng một câu: “Đồ lão bà ghê tởm! Dùng bàn tay nhăn nheo của bà đánh tôi nữa đi!”
“Đúng là không biết tự trọng!” Đổng Nhân nghiến răng nghiến lợi, giơ tay tát thêm một cái vào mặt Trác Địch đang bị thương.
Cái tát này, Đổng Nhân cảm thấy tay mình đã tê đi vì dùng quá sức, bà ta nắm chặt các ngón tay, giận tới mức cả người run rẩy.
Đổng Nhân nhìn Trác Địch đang ngẩng đầu cười khẩy một lúc, trong mắt Trác Địch có nước mắt nhưng không rơi ra. Đổng Nhân chớp mắt, cắn vào môi trong, run rẩy quay người xuống lầu.
…
Mê Truyện Dịch
Xuống tới lầu, Đổng Nhanh nhanh chóng rời khỏi quán cà phê.
Bà ta lên xe mình, đặt túi xách lên ghế phụ, khởi động xe, nhưng Đổng Nhân không lái đi ngay mà lại lấy gương trong túi xách ra, soi mặt mình, nhìn thật kỹ, cuối cùng bà ta hạ cửa sổ xe xuống ném gương ra ngoài!
Đổng Nhân dùng hai tay nắm chặt vô lăng, bà ta cúi đầu nhìn kỹ đôi tay của mình, da đã nhăn nheo, làn da vô cùng mịn màng của tuổi đôi ba mươi năm đó đã không còn nữa. Phải thừa nhận mình đã già, bốn mươi tuổi rồi, không thể so được với mấy cô gái đôi mươi kia, sự thật này khiến bà ta rất buồn phiền, tức giận!
Đổng Nhân lái xe rời khỏi quán cà phê, trong xe phía sau có người lập tức gọi điện cho Nguyễn Duật Nghiêu, báo cáo tình hình sơ bộ. Nhưng người theo dõi đó chỉ biết hai mẹ con chắc chắn đã cãi nhau, còn nội dung cuộc cãi vã là gì thì không biết.
“Tiếp tục theo dõi.” Nguyễn Duật Nghiêu nghe xong ra lệnh.
“Đã hiểu, rõ Nguyễn tổng.”
Người báo cáo cúp điện thoại, lái xe bám theo xe của Đổng Nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2822.html.]
.....
Nửa đêm, Trâu Niệm đang ở nhà chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Trác Địch.
“Cô có chuyện gì muốn nói sao?”
Thái độ của Trâu Niệm rất tốt, không lạnh nhạt nhưng cũng không quá nhiệt tình. Trâu Niệm không hy vọng Trác Địch cho rằng cô chỉ là vì mục đích lật đổ Đổng Nhân, dưới điều kiện tiên quyết để đạt được mục đích này, Trâu Niệm hy vọng đừng dính dáng đến sự an toàn của Trác Địch, nếu Trác Địch có thể giúp đỡ, vậy thì Trác Địch vẫn còn chút lương tâm.
Nếu Trác Địch không giúp, thì cũng chẳng ai nói được gì.
"Cô không hận tôi sao?" Trác Địch hỏi Trâu Niệm, giọng nói nghe rất chán nản.
Trâu Niệm nói thật: "Tôi dĩ nhiên hận cô, ngay từ đầu tôi và cô đã có mâu thuẫn. Tôi không biết đó có phải là lần gặp nhau đầu tiên của chúng ta không, nhưng lần đó ở khách sạn là cô đã gài tôi, nếu không tôi sẽ không có mối quan hệ sau này với anh ấy. Có một lần ở cổng bệnh viện, cô đã từng nói thẳng với tôi, hy vọng tôi sinh cho anh ấy một đứa con, đứa trẻ đó phải gọi cô là mẹ, gọi anh ấy là cha, không có bất cứ liên quan gì đến tôi, tất cả những điều đó đều là sự sỉ nhục của cô dành cho tôi."
Nói tới đây, Trâu Niệm dừng lại một chút.
Cô chuyển hướng câu chuyện rồi lại nói: "Nhưng sự thù hận này của tôi đối với cô chỉ là ghét, không phải kiểu hận tôi đối với Đổng Nhân, bà ta đã ra tay sát hại con tôi, cô chưa từng làm không có tính người nào tổn hại đến tôi, nhiều nhất cũng chỉ là ghen tuông tranh giành, đây đều là biểu hiện mà phụ nữ chúng ta khi bảo vệ người mình yêu sẽ có, đều rất bình thường. Tôi biết cuộc hôn nhân của cô và anh ấy là do chuyện gì thúc đẩy, nhưng đây cũng không phải là lý do tôi có thể chen chân, tôi đã sai, tôi đã từng dằn vặt trong lòng. Mặc kệ cô có tin hay không, thì trong lòng cũng từng cảm thấy có lỗi với cô, tôi đã từng xa lánh anh ấy, cũng đã từng nói lời chia tay với anh ấy..."
Nếu không phải anh đuổi theo tới Bắc Kinh, nếu không phải anh xuất hiện trước mặt cô hết lần này tới lần khác, khiến cô không thể không chú ý tới anh, thì thực sự sẽ không có cơ hội ở bên nhau.
Trác Địch bật cười, cười rất khổ, cô ta nói: "Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện g.i.ế.c người, ngay cả khi ghét một người nào đó cũng chưa từng nghĩ đến. Tôi cảm thấy, g.i.ế.c người là một việc có thể khiến người ta không thể ngủ ngon giấc mỗi ngày sau đó, rất đáng sợ, kinh khủng."
"Cô tìm tôi, là có chuyện gì muốn nói sao?" Trâu Niệm hỏi.
Trong lòng Trâu Niệm rất lo lắng, cô không nghĩ Trác Địch sẽ dễ dàng đưa ra bằng chứng về việc Đổng Nhân hại người, ngay cả khi Trác Địch không thông minh lắm, thì cũng sẽ không lập tức đứng về phía này.