Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 282:1

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:51:16
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đổng Nhân bị Trác Địch lên án chỉ trích tới mức á khẩu không trả lời được!

Thật ra, Đổng Nhân cũng thấy mình không làm tròn bổn phận một người mẹ, nhưng Đổng Nhân tự hỏi, không phải con gái ruột thì bảo bà ta làm tròn bổn phận một người mẹ thế nào? Làm sao có thể hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ? Không phải ruột thịt chính là không phải ruột thịt, có như thế nào bà ta cũng không thể nào đối xử tốt với đứa con gái này một trăm phần trăm!

Đổng Nhân nhướng mày nói: "Trác Địch, con ăn ngon, mặc đẹp, dùng đồ tốt, bao nhiêu năm nay mẹ có bạc đãi con điểm nào không? Bây giờ con lại đối xử với mẹ như thế!"

"Bà không phải mẹ tôi!"

Trác Địch nắm chặt tay, hét lớn lên, nước mắt chảy dài nơi khóe mắt.

Đổng Nhân sửng sốt, bà ta sửng sốt trước câu nói này của Trác Địch.

"Con đang nói gì?" Đổng Nhân nghiêm mặt hỏi.

Trác Địch lau nước mắt trên khóe mắt, mím môi, ngước mắt lên nói một cách mỉa mai: "Bà hỏi tôi nói gì? Tôi nói gì bà chắc hiểu rõ nhất chứ. Bà không phải mẹ tôi, cha tôi cũng không phải cha tôi, tôi không có quan hệ huyết thống với hai người, bà nuôi tôi chỉ là lợi dụng tôi, mục đích cuối cùng của bà là gả cho cha tôi để làm vợ thị trưởng !"

Đổng Nhân kinh ngạc, hóa ra Trác Địch đã biết hết mọi chuyện, bà ta vẫn luôn cho rằng Trác Địch là một đứa con gái ngốc nghếch, chẳng biết chẳng hiểu gì cả, nhưng vậy mà lại biết.

Trác Địch nhìn dáng vẻ ghê tởm của Đổng Nhân, tiếp tục nói: "Cha tôi không tin bà, ông ấy muốn dẫn tôi đi xét nghiệm ADN lần nữa, bà liền sợ, nên sắp xếp cho tôi ra ngoài du lịch. Bà biết tôi ra ngoài du lịch sớm muộn gì cũng có ngày sẽ quay về thành phố B, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị đưa đi xét nghiệm ADN, cho nên bà muốn ra tay g.i.ế.c tôi ở nơi khác! Mưu hại tôi! Những kẻ bắt cóc tôi là do bà phái đi đúng không? Nhưng bà không ngờ rằng tôi lại được cảnh sát giải cứu, làm cho những tính toán của bà tan tành mây khói! Ha ha..."

"Trác Địch, cô phải chịu trách nhiệm về những lời bốc đồng nông nổi của mình! Đừng dựa vào suy đoán của mình mà định nghĩa trái tim của người khác. Cô nói tôi mưu hại cô? Đây không phải chuyện nhỏ, nếu không có bằng chứng thì tốt nhất cô đừng nói bậy, cẩn thận tôi kiện cô tội vu khống!" Đổng Nhân ngẩng đầu lên, hung dữ nói.

"Kiện tôi à, bà dám kiện không?"

Trác Địch tiến lên vài bước, đứng trước mặt Đổng Nhân với vẻ mặt khiêu khích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2821.html.]

Hai mẹ con đều là người có khung xương nhỏ, Đổng Nhân nhỏ nhắn, cao chưa đến một mét sáu, là kiểu phụ nữ không mang giày cao gót thì sẽ không ra khỏi nhà.

Trác Địch cao một mét sáu hai, lúc này đứng trước mặt Đổng Nhân hiển nhiên sẽ trông cao hơn một chút, cũng mang giày cao gót.

Mê Truyện Dịch

"..."

Đổng Nhân mím môi, giận tới mức không nói nên lời.

Vẻ mặt Trác Địch tuy kiêu ngạo nhưng trong ánh mắt lại không giấu được sự thất vọng và đau buồn...

"Đuổi tôi ra ngoài, không cho tôi một xu nào, còn muốn lấy cả chìa khóa xe. Những chuyện này thì cũng thôi đi, bà còn bảo bạn bè tôi không được cứu giúp tôi, nói tôi sẽ mãi mãi nghèo túng! Đổng Nhân - tôi ở bên bà nhiều năm như vậy, vẫn luôn coi bà là mẹ, tôi thực sự thấy thương cho chính mình!"

Nói xong những lời này, Trác Địch cúi đầu.

Rất nhanh sau đó, Trác Địch đã đổi sang vẻ mặt mỉa mai, ngẩng đầu lên nói: "Trong lúc vô tình tôi nhìn thấy bà và Nguyễn Duật Nghiêu thân mật, lúc đó tôi thực sự dở khóc dở cười, rất muốn tát bà một bạt tay! Nhưng bà là mẹ tôi, tôi không thể đánh!! Bây giờ thì sao, bây giờ Nguyễn Duật Nghiêu còn liên lạc với bà không? Anh ấy còn để ý đến bà không? Một người phụ nữ bốn mươi tuổi, có thể đừng làm ra vẻ ngây thơ khiến người khác nhìn mà mắc ói được không! Cho rằng Nguyễn Duật Nghiêu sẽ thích bà sao? Bà cũng không tự lượng sức mình xem mình là ai? Trét phấn tô son dày cộp trông mà buồn nôn, nghĩ thôi cũng đã muốn nôn!"

Trác Địch nói ra một hơi, mím chặt môi, trừng to mắt!

“Mấy năm nay bởi vì tôi là con gái bà nên tôi không tiện nói! Đổng Nhân, lão bà! Số đàn ông già gớm ghiếc đè lên người bà chắc không đếm xuể rồi nhỉ! Đồ đĩ! Đồ đĩ rách nát không biết dơ! Bà muốn khiến tôi chết, sao bản thân bà không c.h.ế.t đi vì AIDS!” Trác Địch không khống chế được cảm xúc mà chửi bới, như thể những lời này đã tích tụ trong lòng rất lâu cuối cùng cũng được giải tỏa, cô ta nghĩ ra hết đủ loại từ ngữ sỉ nhục Đổng Nhân, tất cả đều nện vào đầu người đàn bà ghê tởm này!

“Bốp ——”

Đổng Nhân tát vào mặt Trác Địch, Trác Địch bị tát liền lập tức im bặt.

Những ngón tay trắng nõn thon thả của Đổng Nhân nắm chặt, nhưng các khớp xương lại lộ rõ vẻ già nua, gầy đến mức như chỉ còn một lớp da bọc xương. Khuôn mặt Đổng Nhân cũng đặc biệt dữ tợn, bà ta đã bị chọc tức tới mức không chịu đựng được nữa! Bà ta có thể chịu đựng việc nói bà ta xấu, muốn hại người nào đó, nhưng bà ta không thể chịu đựng được việc người khác nói mình già!

Loading...