Tới phòng ngủ của anh, anh dùng tay đè lên vai cô, chỉ về phía phòng tắm nói: “Em đi tắm trước, em tắm xong thì tới anh tắm, tắm xong em không cần mặc gì hết, cứ trực tiếp nằm trên giường, không có ai lên lầu đâu, huống chi đã muộn như vậy.”
Trâu Niệm liếc nhìn phòng tắm, hơi đỏ mặt nói: “Em không mặc đồ ngủ thì sẽ không ngủ được....”
“Để anh lột thêm mấy lần, thì em sẽ quen ngủ khỏa thân......” Nguyễn Duật Nghiêu nói đùa bên môi cô, hai mắt sáng rực, dịu dàng nhìn vào mắt cô.
“Ngoan....tắm xong rồi thì ở phòng ngủ đợi anh.” Anh hôn lên môi cô, rồi đẩy cô về phía phòng tắm.
Trâu Niệm vào phòng tắm, anh xuống lầu, tắt hết đèn vừa rồi anh bật lên dưới lầu, cũng đóng cửa lớn ngoài biệt thự lại, đồng thời khóa lại bằng điều khiển từ xa, đảm bảo người trong nhà đều có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Dưới tình huống cả căn biệt thự tối đen như mực, Nguyễn Duật Nghiêu chỉ có thể dựa vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ để nhìn cầu thang đi lên lầu.
Vào phòng ngủ, anh tháo cà vạt, cởi quần áo ném xuống sàn, tìm ra một chiếc đĩa, cầm trong tay xem bìa, sau đó đặt chiếc đĩa vào đầu đọc đĩa, trên tường phòng ngủ có một chiếc TV LCD.
Đặt chiếc điều khiển từ xa xuống, TV tối đen, anh nhướng mày.
Trâu Niệm rất nhanh đã tắm xong, dùng khăn tắm quấn quanh người mình, Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười đi ngang qua người cô, kéo khăn tắm cô xuống, Trâu Niệm không kịp đề phòng liền ‘a’ lên một tiếng, sau đó sợ hãi che miệng lại, sợ đánh thức người khác, nhưng điều khiến cô càng xấu hổ hơn chính là ánh mắt lướt qua kia của Nguyễn Duật Nghiêu, đã quét qua bộ n.g.ự.c và cặp m.ô.n.g đầy đặn của cô, nơi để lại dấu vết gợi tình của người đàn ông.
Nguyễn Duật Nghiêu tắm rất chậm, trong ấn tượng của Trâu Niệm đây là lần anh tắm chậm nhất!
Cô nằm trên giường đắp chăn lại, tóc vẫn chưa khô, nhưng cô không cho rằng anh sẽ bỏ qua cho cô để cô ngủ một cách yên ổn, cho nên, đoán chừng lăn lộn với anh khoảng một tiếng thì tóc cũng sẽ khô thôi.
Nghĩ tới đó iền đỏ mặt.....
Lúc Nguyễn Duật Nghiêu trở lại phòng ngủ, trên người cũng không mặc gì cả, cũng không quấn khăn tắm, Trâu Niệm đã thưởng thức thân hình cường tráng của anh vô số lần, nhưng vẫn không thể cưỡng lại được.
“Nếu anh tắt đèn, em thích không?” Anh hỏi.
Trâu Niệm bị hỏi ngớ ra, từ khi nào mà anh lại nhiều chuyện như vậy....
“Tùy ý.” Cô nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2781.html.]
Nguyễn Duật Nghiêu tắt đèn, sau đó sải đôi chân dài đi tới chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Trâu Niệm thở hổn hển vì bị hôn trong đêm tối, kích tình tới quá nhanh, anh liền cầm lấy điều khiển từ xa mở TV lên, nhấn phát đĩa, hình ảnh bên trong lập tức khiến Trâu Niệm đỏ mặt, mặc dù anh đã bấm tắt tiếng, nhưng cô vẫn là chưa từng làm loại trải nghiệm này với Nguyễn Duật Nghiêu.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm cạn lời, chẳng trách hôm nay anh tắm lâu hơn gấp đôi mọi ngày!
“Đừng sợ, mọi người sớm đã ngủ rồi, không nghe thấy gì đâu....”
Mấy phút sau.
Tiếng thở dốc của người đàn ông lúc trầm lúc bổng: “Ư....Niệm Niệm, chậm một chút.....anh sắp tới rồi....”
“Ở đâu anh có loại đĩa này?” Trâu Niệm ép hỏi anh vào thời khắc quan trọng.
Nguyễn Duật Nghiêu chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng....
“Bạn tặng, trước đây không có bạn gái nên chưa từng xem.....cục cưng à đừng dừng lại....”
Sáng hôm sau, hơn sáu giờ sáng Đổng Nhân trang điểm xong thì đi ra ngoài, bà ta đã suy nghĩ gần cả đêm, cho rằng nên hẹn Trịnh Lan, có vài chuyện nên xúi giục Trịnh Lan làm.
Trịnh Lan bảo bà ta trực tiếp tới nhà họ Tô gặp mặt, không muốn ra ngoài đi dạo sớm như vậy!
Lúc Đổng Nhân tới nhà họ Tô vẫn chưa ăn sáng, Trịnh Lan bảo bà ta vào, Đổng Nhân không lái xe của mình tới mà ngồi taxi.
Bà ta nhìn ngó xung quanh, hỏi: “Chính Đông có ở nhà không?”
“Còn ngủ trên lầu, chưa tới tám giờ thì tên nhóc nhỏ đó sẽ không dậy đâu.” Trịnh Lan nhắc tới con trai, cho dù là nói con trai lười biếng, nhưng lại là vẻ mặt đắc ý!
Đổng Nhân đứng ở cửa, suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nói với Trịnh Lan: “Tối qua tham dự một bữa tiệc tối, nghe được vài lời nói về nhà chị, những lời bàn tán vô cùng đáng sợ, trước đây chúng ta là nhờ lão Trác cũng coi như là có quan hệ thân thích, nên tôi nghĩ tôi phải tới nói cho chị biết một tiếng.
“Ồ? Lạ thật!
Nghe được những lời bàn ra tán vào về nhà họ Tô chúng tôi ở bữa tiệc tối tổ chức tại nhà người khác!” Trịnh Lan nhướng mày, vẻ mặt lúc này đã tối đi, dẫn Đổng Nhân tới ghế sofa trong phòng khách.