Ở dưới nguyền rủa sự nghiệp của anh trắc trở, hay là nguyền rủa anh c.h.ế.t yểu, hay thậm chí nguyền rủa anh tuyệt tự tuyệt tôn?!
"Shit!" Nguyễn Duật Nghiêu bị lời cuối cùng của Tô Chính Đông chọc giận.
Quán cà phê này không có ai, nơi đây gần trung tâm, nên giá cả không rẻ, cũng không phải kiểu quán đông nghịt người.
Nhìn thấy bên này cãi nhau, nhân viên phục vụ chỉ đứng ở xa quan sát, không lại gần.
Nguyễn Duật Nghiêu đứng dậy, dáng người cao lớn cùng cơn thịnh nộ hiển nhiên áp đảo Tô Chính Đông, ngón tay kẹp điếu thuốc của anh duỗi thẳng ra, những làn khói nhẹ phả ra từng đợt, anh chỉ thẳng vào Tô Chính Đông nói: "Tô Chính Đông, cậu đừng đổ lỗi cho người khác vì những tai họa do sự ngu ngốc và vô tri của cậu gây ra! Có những người đã định cậu phải mất đi! Cậu không thể không phục! Tôi đã dung túng cậu hết lần này đến lần khác, vì cái gì? Trong lòng mỗi người của nhà họ Tô các cậu đều rõ! Nhưng, sự kiên nhẫn của tôi là có giới hạn! Giới hạn của tôi tuyệt đối không cho phép người nhà họ Tô các cậu chạm đến lần nữa!
Nhớ kỹ --- đừng lúc nào cũng nhắc đến cái c.h.ế.t của chị cậu trước mặt tôi, tôi không động đến một sợi tóc nào của chị cậu, những lời trói buộc dây dưa của cậu đã cấu thành tội vu khống!
Tô Chính Đông, tôi rất chờ mong cậu trưởng thành, đợi tới khi cậu hiểu mỗi ngày một người đàn ông nên làm những gì, thì hãy tới cướp phụ nữ với tôi cũng chưa muộn -- " Nói xong, Nguyễn Duật Nghiêu dùng sức búng mạnh điếu thuốc đang kẹp giữa các ngón tay vào người Tô Chính Đông.
Mê Truyện Dịch
Sau đó cầm điện thoại và đồ của Trâu Niệm, quay người bỏ đi với khuôn mặt lạnh lùng!
"Mẹ nó, tên khốn nạn nhà anh!!"
"Cậu chủ Tô -- bình tĩnh, anh bình tĩnh trước --" Lúc Tô Chính Đông vừa chửi rủa Nguyễn Duật Nghiêu vừa đá lật bàn, thì người trợ lý nam dùng hết sức kéo giữ người lại.
Kéo áo khoác của Tô Chính Đông muốn rách, người trợ lý nam sợ Tô Chính Đông gây chuyện, dùng sức đẩy Tô Chính Đông ngồi vào chiếc ghế bên cạnh bàn, rồi giữ chặt.
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng ở phía xa vẫn chưa rời đi.
Nguyễn Duật Nghiêu châm một điếu thuốc, nhíu mày, anh ta đứng giữa sảnh chờ Trâu Niệm đi vệ sinh vẫn chưa trở lại.
Anh phả ra một ngụm khói, đút một tay vào túi quần, gân xanh trên trán nổi lên - anh tuyệt đối không cho phép Trâu Niệm tiếp xúc với Tô Chính Đông nữa, ly hôn cũng tốt, không ly hôn cũng được, cô không phải là vợ của Tô Chính Đông, anh nói không phải chính là đã không phải!
Trâu Niệm đi ra từ nhà vệ sinh, thấy Nguyễn Duật Nghiêu đứng ở đó hút thuốc, tâm trạng trông rất tệ.
Trâu Niệm đi tới, cầm lấy đồ của mình từ tay anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2591.html.]
Nguyễn Duật Nghiêu không nói gì, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay Trâu Niệm, dẫn cô ấy ra ngoài!
Lúc rời đi, Trâu Niệm quay đầu nhìn, thì thấy Tô Chính Đông bị người trợ lý nam giữ chặt trên ghế, bàn thì nghiêng ngả, ghế cũng bị lật, Trâu Niệm cau mày, trong lòng không dễ chịu chút nào.
Ra tới bên ngoài, Trâu Niệm hất tay anh ra, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Hai người động tay động chân?"
"Không có." Nguyễn Duật Nghiêu nói.
"Em nhìn thấy... bàn ghế lộn xộn." Trâu Niệm mím môi, thở dài nói.
Anh lại nắm lấy tay cô, chuẩn bị qua đường, anh vừa hút thuốc vừa nhìn đường, vừa đi vừa nói: "Có những lời anh không nghe được, nên tức giận.
Mong em đừng giận anh."
Trâu Niệm không hỏi thêm nữa, vì chuyện đã tới nước này.
Còn có, lúc Nguyễn Duật Nghiêu nổi giận với người khác, chỉ duy nhất nói chuyện với cô là anh dịu giọng, về điểm này Trâu Niệm hoàn toàn không chịu nổi, không có sức chống cự.
Hai người một trước một sau đi về phía công ty.
Trâu Niệm nói cô vào trước.
Nguyễn Duật Nghiêu đi theo sau cô, giữ khoảng cách, đợi cô vào rồi anh mới vào.
Người đàn ông đứng ở phía xa sau lưng cô, nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, thở dài, nhất định sẽ lại có con, lời nguyền của bất kỳ ai cũng chỉ là lời nói xằng bậy mà thôi!
Cả buổi chiều Trâu Niệm đều làm việc trong lo lắng, cô đang đợi điện thoại của Tô Chính Đông hoặc Trịnh Lan.
Hôm nay trợ lý tới không giải quyết được gì, Tô Chính Đông lại xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng với Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm luôn cảm thấy mình không thể thoát khỏi việc bị Trịnh Lan làm phiền.