Mẹ Trâu đóng cửa lại nói: "Mẹ muốn nói cho con biết tiền thuê bảo mẫu một tháng không ít. Tuy rằng mẹ có cảm tình với dì bảo mẫu của con, nhưng chúng ta cũng không thể dùng bảo mẫu mãi được đúng không? Còn một tuần nữa là hết tháng, mẹ định trả lương tháng này xong thì không thuê bảo mẫu nữa. Mẹ có thể ở nhà nấu cơm đợi con về, dọn dẹp nhà cửa mẹ cũng làm được."
"Không được. Con đi làm rồi để mẹ một mình con không yên tâm." Trâu Niệm nhíu mày nói.
Mẹ Trâu hạ giọng hỏi con gái: "Con không yên tâm cái gì? Mẹ đã khỏe rồi. Bây giờ tay chân mẹ đều khỏe, nói năng cũng lưu loát, uống thuốc đúng giờ và thường xuyên kiểm tra sức khỏe. Sức khỏe này không thể tốt hơn được nữa. Mấy chuyện như nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa nếu mẹ mà còn không làm được nữa thì đúng là phế nhân rồi!"
Mê Truyện Dịch
"Nhưng mà... con không đồng ý!" Trâu Niệm không nói ra được lý do gì, chính là không thể đồng ý. Cô không yên tâm, thế nào cũng không yên tâm để mẹ một mình ở nhà.
Có lẽ là do hai năm nay mẹ Trâu vẫn luôn ở bệnh viện. Trong mắt Trâu Niệm, cho dù bây giờ mẹ cô đã khỏi bệnh xuất viện, cô vẫn cảm thấy sức khỏe mẹ cô không tốt.
Lúc bà không ở trong tầm mắt của cô, cô đã quen có người thay cô chăm sóc bà.
Trâu Niệm kiên trì, mẹ Trâu cũng kiên trì: "Con nói gì cũng không được, đến tháng sau mẹ sẽ làm như vậy. Con kiếm tiền không dễ dàng, đã tiêu không ít tiền vào mẹ rồi, chúng ta cũng phải tiết kiệm một chút. Bây giờ ở nhà của sếp con, sau này thì sao? Sau này thuê nhà cũng là một khoản tiền không nhỏ!"
"Mẹ..." Trâu Niệm gọi một tiếng, nhưng mẹ Trâu không quay đầu lại, trực tiếp xuống lầu.
Trâu Niệm dùng khăn lau tóc, tóc vẫn còn nhỏ nước. Tâm trạng cô bây giờ thật tệ. Mẹ cô một mình ở nhà chắc chắn không làm tốt được, trong lòng cô cứ lo lắng...
Mười mấy phút sau, Trâu Niệm thay một bộ đồ ở nhà rồi xuống lầu ăn cơm.
Trên bàn ăn Trâu Niệm nhớ đến lời Nguyễn Duật Nghiêu nói, để sau này công bố chuyện yêu đương với Nguyễn Duật Nghiêu không đột ngột, không bị mẹ phản đối, bây giờ cô phải bắt đầu tẩy trắng cho Nguyễn Duật Nghiêu, giúp anh ta lấy lại danh dự!
"Sếp tụi con ly hôn rồi." Trâu Niệm nói.
Mẹ Trâu mở to mắt, hỏi cô: "Sao nhanh thế? Dương Dương mới nói sếp các con chuẩn bị ly hôn..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2552.html.]
"Đúng vậy, nói ly là ly, ly hôn rất nhanh." Trâu Niệm nói dối, không ngờ chuyện này lại có thể khơi dậy sự hứng thú của mẹ.
Mẹ Trâu và dì bảo mẫu cảm thán những gì họ xem trên tivi. Ly hôn trong giới nhà giàu như thế nào, chia tài sản ra sao...
"Cũng không hoàn toàn giống vậy." Trâu Niệm phản bác một câu, cũng tiện thể nói sâu hơn, cô nói: "Chuyện này không giống như trên tivi, sếp chúng con và vợ chia tay trong hòa bình. Mẹ biết luật hôn nhân mới không? Đều làm theo luật hôn nhân mới. Sếp chúng con và vợ mới kết hôn được khoảng nửa năm."
"Nửa năm đã ly hôn rồi?" Mẹ Trâu càng thêm kinh ngạc.
Trâu Niệm gật đầu: "Đúng vậy, chỉ có mấy ngày như vậy. Sếp chúng con năm nay 36 tuổi, vợ nhỏ hơn con một tuổi, tính cách không chín chắn, trẻ con."
"Chậc chậc." Mẹ Trâu vừa ăn vừa buôn chuyện, lắc đầu nói: "Nói như vậy thì không hợp rồi. Ông chủ của con, tính tình thế nào thì chúng ta không biết nhưng nhìn bề ngoài thì cũng tốt, phải tìm một người phụ nữ tính tình rộng rãi mới làm vợ được. Tính tình trẻ con như vậy thì làm sao sống cùng được? Cứ phải dỗ dành cả ngày à? Thường thì đàn ông không bận rộn cũng được, ông chủ của con thì cả ngày bận rộn nhỉ?"
Hành động mơ hồ như thế liệu có ổn không?
Mẹ Trâu đang cảm thán về chuyện ông chủ của con gái mình ly hôn!
"Đàn ông 36 tuổi, kết hôn chưa đầy một năm đã ly hôn. Ông chủ của con không có vấn đề gì chứ? Đến giờ cậu ấy còn chưa có con..." Mẹ Trâu nghi ngờ, nhỏ giọng nói: "Đàn ông 36 tuổi mà không có con thì không nhiều lắm, nhất là đàn ông sinh ra trong gia đình giàu có. Không chừng là do người này có vấn đề!"
"Có vấn đề gì chứ mẹ? Mẹ ơi, ông chủ của con rất bình thường. 36 tuổi mà không có con cũng không có gì lạ. Có những ngôi sao và thương gia bốn mươi mấy tuổi rồi mà vẫn chưa có con." Trâu Niệm giải thích thay cho Nguyễn Duật Nghiêu. Cô thực sự sợ mẹ mình hiểu lầm, cho rằng Nguyễn Duật Nghiêu là một kẻ lắm tiền nhiều tật hoặc là người khác thường.
Mẹ Trâu lắc đầu, vừa ăn vừa nói: "Ai có thể nhìn thấu được lòng người? Người bình thường như chúng ta thì không nói làm gì, không có tiền thì cũng chẳng chơi được trò gì. Theo con nói, ông chủ của con là người có địa vị như vậy, thì hoặc là người này quá tốt, hoặc là người này quá xấu. Theo mẹ thấy thì chắc chắn là người này quá xấu.”
"Ông chủ của con tuy cho chúng ta ở nhà này, nhưng lòng tốt đó không có nghĩa là anh ta đối xử tốt với phụ nữ. Có người ở những phương diện khác rất tốt, nhưng đối xử với phụ nữ lại đặc biệt tệ!"
"Con thấy không phải như vậy..." Trâu Niệm nhẹ nhàng nói, giờ cô đã nói hết lời rồi.
Nếu giải thích quá nhiều cho anh, cô lại sợ mẹ mình cảm nhận được điều gì khác thường nên cô chỉ có thể từ từ để mẹ cô hiểu rõ về Nguyễn Duật Nghiêu.