Tô Chính Đông cũng lên xe, lái xe đến một tiệm trà sáng, cô gái ngoại quốc kia đang đợi bên trong.
Trâu Niệm xuống xe, cùng anh ta đi vào trong. Vừa gặp mặt, Trâu Niệm đã đánh giá cô gái ngoại quốc này, cô ấy trông còn trẻ, cười lên đôi mắt cong cong.
"Khá xinh. Anh không thích thì hơi vô lý rồi." Trâu Niệm nhỏ giọng nói với Tô Chính Đông.
"Xinh thì xinh, nhưng anh không muốn tìm một cô gái ngoại quốc để sinh con lai, được chưa? Anh thích con cháu thuần chủng!" Tô Chính Đông nghiến răng nói.
Cô gái kia nói tiếng Trung lưu loát, dùng giọng địa phương hơi nặng hỏi Trâu Niệm: "Chị hơn tôi ở điểm nào? Tại sao lại được ngồi cạnh anh ấy?"
Câu hỏi này được đặt ra một cách đột ngột, nghe ra thì cũng đường đột, một cô gái không rõ lai lịch lại hỏi vợ chính thức như vậy. Mà lúc này Trâu Niệm đang đóng vai người vợ chính thức chính hiệu.
"Vì tôi là vợ anh ấy, được pháp luật nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa công nhận." Trâu Niệm kiên nhẫn nói.
Cô gái kia nhíu mày.
"Cô thích anh ấy ở điểm nào?" Trâu Niệm hỏi cô gái kia.
Cô gái kia nói: "Anh ấy đẹp trai, còn rất chung thủy. Tôi nghe nói anh ấy theo đuổi vợ mình nhiều năm nhưng vợ anh ấy lại không cần anh ấy nữa. Anh ấy rất buồn, một mình anh ấy rất đau khổ. Sao chị lại nỡ lòng nào không cần anh ấy?"
"Những lời này cô nghe ở đâu vậy?" Trâu Niệm ngạc nhiên.
Cô gái kia không nói gì.
Trâu Niệm nhỏ giọng hỏi Tô Chính Đông: "Tôi hỏi anh nghiêm túc lần cuối, anh thực sự quyết định không cần cô ấy sao? Tôi sẽ giúp anh nói với cô ấy."
"Không cần! Phiền c.h.ế.t đi được!" Tô Chính Đông nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2482.html.]
…
"A?" Cô gái ngạc nhiên nhìn Tô Chính Đông.
Cô gái đứng dậy nói: "Xin lỗi." Sau đó lập tức quay người chạy ra ngoài, thậm chí còn không trả tiền!
Trâu Niệm lấy ra một trăm tệ đặt lên bàn, cô biết tiệm trà sáng này, một trăm tệ chắc chắn là đủ.
"Em đã nói cái gì vậy?" Ra ngoài, Tô Chính Đông hỏi cô.
Trâu Niệm cầm túi xách đứng bên ngoài. Nắng đã lên rồi, cô vén tóc ra sau tai, nói: "Tôi nói anh cuối cùng cũng về nhà là vì anh mắc phải một căn bệnh hoa liễu*, không chữa được." (*các bệnh lây qua đường tình dục)
Mê Truyện Dịch
"Tôi đi làm đây, tạm biệt." Trâu Niệm đứng trên đường, liếc nhìn đồng hồ, chuẩn bị đón một chiếc taxi.
Tô Chính Đông bắt lấy tay cô, cau mày nhìn cô: "Đi làm ở tập đoàn Nguyễn thị à? Trâu Niệm, em nghĩ gì vậy, não em bị úng mất rồi à? Anh nói Nguyễn Duật Nghiêu không phải người tốt, tại sao em không tin?"
"Anh ấy là người như thế nào, tôi biết rõ." Trâu Niệm dùng sức hất tay anh ta ra.
Tô Chính Đông ép sát: "Em hiểu rõ thật chứ? Em hiểu rõ anh ta thế nào? Khi ở bên chị anh, anh ta để tâm hơn gấp trăm lần so với khi ở bên em! Sau khi chị gái anh qua đời, anh ta lập tức đi tìm người mới, tình nhân ngầm vô số. Em chỉ là một trong số đó thôi! Nếu không phải em tình cờ mang thai con anh ta, em tưởng mình là ai? Em có thấy được việc anh ta ăn chơi trác táng không? Anh ta thật sự giấu rất kỹ đấy!!"
"Đừng nói chuyện với tôi!" Trâu Niệm tiếp tục chặn taxi.
Ánh mắt cô lóe lên, những lời nói vừa rồi của Tô Chính Đông vừa hạ thấp nhân phẩm của Nguyễn Duật Nghiêu, vừa nâng Nguyễn Duật Nghiêu lên tận mây xanh. Mục đích của anh ta là kích thích lòng tự tin của Trâu Niệm, cho cô biết rằng cô và Nguyễn Duật Nghiêu chênh lệch về gia thế và mưu mô, nhắc nhở cô đừng để Nguyễn Duật Nghiêu đùa giỡn trong lòng bàn tay!
Điều kích thích Trâu Niệm nhất không phải những lời này, mà là... câu nói về chị gái anh ta.
Tô Chính Đông tức giận đến mức mặt đỏ bừng, anh ta dùng ngón tay siết mạnh vào cổ tay Trâu Niệm, giơ cao lên, lớn tiếng tức giận nói: "Trâu Niệm, em mới 23 tuổi! Em có thể sống sao cho ra dáng con người được không?! Nguyễn Duật Nghiêu sẽ không thật lòng với em đâu, em nên quay đầu là bờ đi! Anh không muốn em có kết cục như chị gái anh, anh thật sự không muốn! Nguyễn Duật Nghiêu sẽ không trực tiếp làm tổn thương em, anh ta sẽ chỉ dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ em.”