Giờ ăn tối, Trâu Niệm nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ gọi đến.
Cô đứng ở tầng hai của biệt thự nghe máy: "Xin chào."
"Cuối cùng cũng nghe điện thoại của tôi rồi, tôi là Trác Địch." Đối phương nói.
"Cô Trác, cô tìm tôi có chuyện gì không?"
"Tất nhiên là có chuyện, chuyện rất quan trọng, chúng ta có thể gặp nhau được không?" Trác Địch hỏi cô.
Trâu Niệm suy nghĩ một lúc: "Chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại, cứ nhất định phải gặp mặt?"
"Tôi phải đưa cho cô xem một thứ, nhưng tôi sẽ không gửi nó cho cô." Trác Địch nói rõ với cô.
"11 giờ trưa ngày mai, quán cà phê tầng 16 tòa nhà XX, vị trí cạnh cửa sổ. Tôi sẽ đặt chỗ, cô cứ đến thẳng đó là được." Trâu Niệm nói, chờ cô ta trả lời.
Trác Địch gật đầu: "Được."
Cúp điện thoại, Trâu Niệm suy nghĩ một chút rồi đặt chỗ trước, bà chủ và nhân viên phục vụ ở đó cô đều quen biết nên sẽ rất an toàn. Hơn nữa bây giờ trong bụng không còn em bé, Trâu Niệm không còn hay giật mình hoảng hốt và lo lắng như trước nữa.
Sáng hôm sau, Trâu Niệm đi ra ngoài gặp Hướng Dương.
Hai người đã lâu không cùng nhau đi mua sắm, Hướng Dương cười tươi dưới ánh nắng mặt trời, nói: "Niệm Niệm, bây giờ trông em như được hồi sinh vậy! Rạng rỡ hẳn lên!"
"Chị nói như thể trước đây em già lắm vậy, em cũng không già mà, mới 23 tuổi thôi!" Trâu Niệm cũng cười nói.
Nguyễn Duật Nghiêu gọi điện hẹn cô đi ăn trưa nhưng Trâu Niệm từ chối, hôm nay cô phải dành thời gian cho người chị tốt Hướng Dương, không thể đi cùng anh. Nhưng nhân tiện Trâu Niệm cũng nói luôn là trưa nay cô sẽ đi gặp Trác Địch, Trác Địch nói có thứ quan trọng muốn đưa cho cô xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2412.html.]
"Chú ý an toàn, tốt nhất là đừng đi một mình." Anh dặn dò.
Trâu Niệm nói: "Anh không cần lo lắng chuyện này, giữa ban ngày ban mặt, cô ta không hại được Trâu Niệm em - một người sống sờ sờ chứ? Lần trước ở sân bay, bụng em còn có con nên đó là ngoại lệ, không tính."
Nguyễn Duật Nghiêu sẽ đối phó với Đổng Nhân sớm thôi, từng bước từng bước một, không vội.
11 giờ trưa, Trác Địch đến quán cà phê tầng 16 tòa nhà XX trước. Cô ta hỏi nhân viên phục vụ, sau đó theo nhân viên phục vụ đến chỗ Trâu Niệm đặt rồi ngồi xuống đợi Trâu Niệm đến.
Trâu Niệm đến muộn, cô cố ý đến muộn. Khi Trâu Niệm vừa đến, bà chủ quán cà phê đã gọi điện ngay cho cô, nói với Trâu Niệm rằng người mà cô hẹn đã đến rồi, cô ta đến một mình.
Bằng cách này Trâu Niệm đã biết được ít nhiều thông tin, quán cà phê này Trâu Niệm rất quen thuộc cho nên rất an toàn.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm cũng đến gặp Trác Địch một mình. Đúng 11h25, Trâu Niệm lên lầu, đi đến chỗ Trác Địch ngồi, Trâu Niệm đặt túi xách xuống sau đó ngồi xuống ghế, mỉm cười nói với Trác Địch: "Xin lỗi, kẹt xe nên đến muộn."
"Không sao." Trác Địch ngẩng đầu nhìn cô.
Trác Địch đã tự gọi cho mình một tách cà phê, uống hết nửa tách. Trâu Niệm quen biết người ở đây, nên cà phê cũng được mang lên sau khi cô đến được vài phút.
Trâu Niệm nhìn cô ta, cô nhấp một ngụm cà phê rồi đặt tách cà phê xuống nói: "Cô Trác, cô tìm tôi có chuyện gì không? Cô có thể nói rồi."
"Sắc mặt cô trông khá ổn. Tôi nghe nói, sau khi cô mang thai thì lại bị sảy thai, có đúng không? Nếu đúng, tôi thấy có một chuyện tôi rất cần phải nói với cô, nếu cô không mang thai rồi sảy thai thì tôi có nói hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì." Trác Địch nói.
"Đã đến đây rồi thì cứ nói ra cho tôi nghe đi." Trâu Niệm rất có tự tin là Trác Địch sẽ nói, Trác Địch lúc này nhất định sẽ nói, bất kể cô có thừa nhận mình có mang thai rồi sảy thai hay không.
Trác Địch nhìn thẳng vào Trâu Niệm, cảm thấy có lẽ không hỏi được gì rồi, vẻ mặt của Trâu Niệm nhìn như không định nói ra sự thật, Trác Địch vẫn luôn cảm thấy Trâu Niệm thâm sâu khó lường hơn mình.
Tuy nhiên, dù Trâu Niệm không nói thật, Trác Địch cũng sẽ nói.