“Được rồi, có chuyện gì thì cứ bàn bạc với người nhà, mẹ con là người hiểu đạo lý mà, những chuyện này ngày mai mẹ sẽ trao đổi với cha con, cha con cũng sẽ hiểu con thôi.”
“Cảm ơn mẹ.” Nguyễn Duật Nghiêu mỉm cười.
Một tuần sau, Trâu Niệm bắt đầu chuẩn bị đi làm, cô cùng Nguyễn Duật Nghiêu bàn bạc xem nên làm thế nào, nếu không hỏi ý anh, Trâu Niệm sợ anh cho rằng cô không tôn trọng anh, không quan tâm đến anh.
Sau khi hỏi xong, ý kiến của anh là cô đừng đi làm vội, vì dù sao cô cũng không thiếu tiền.
Nhưng Trâu Niệm lại có suy nghĩ khác, cô cảm thấy sức khỏe của mình bây giờ đã tốt rồi, công việc cũng ổn, nên đến lúc bắt đầu đi làm rồi. Nếu cô cứ ăn không ngồi rồi thế này cả ngày, rồi hoàn toàn dựa vào người khác để sống thì cuộc sống như này lâu dần rồi cũng sẽ kết thúc.
Hoặc nói cách khác, cho cô làm một người phụ nữ hưởng thụ cả đời, cô không làm được. Trâu Niệm nghĩ là đời này phải vất vả một chút, cô luôn muốn đi làm, cho rằng bận rộn lên thì cuộc sống mới thực sự phong phú và đầy màu sắc.
Hơn nữa, nếu cô cứ không đi làm nhưng lại có đủ tiền tiêu, Trâu Niệm sợ mẹ cô sẽ nhìn con gái mình bằng ánh mắt kỳ quái, tưởng tượng con gái mình có lẽ được đại gia bao nuôi, có biệt thự để ở, có tiền để tiêu. Một khi mẹ cô có suy nghĩ như vậy thì phiền phức rồi, trí tưởng tượng của bà ấy còn xa vời hơn cả thực tế.
Mê Truyện Dịch
Cô phải đi làm, lý do đầy đủ đến mức Nguyễn Duật Nghiêu căn bản không thể ngăn cản được cô.
Vào mùa này thời tiết hơi se lạnh, ra ngoài phải mặc áo khoác dày, ngày đi mua quần áo cho mùa này, bên cạnh cô có Nguyễn Duật Nghiêu đi cùng. Dù cô không đồng ý để anh đi cùng nhưng anh lại cứ nhất quyết đi.
Vào trung tâm thương mại, Nguyễn Duật Nghiêu đeo kính râm, mặc thường phục, ngụy trang như vậy rất khó nhận ra anh là ai, nhưng vóc dáng của anh mặc gì cũng nổi bật, suốt dọc đường đi Trâu Niệm cứ ngại ngùng mãi.
Cô mua mấy bộ đồ công sở cần mặc khi đi làm, còn có giày và áo khoác dày lịch sự một chút, còn những quần áo khác thì ở nhà vẫn còn mặc được.
Trâu Niệm quẹt thẻ tính tiền vì anh không mang theo thẻ, anh ngại ngùng, hơi đỏ mặt giải thích: “Thực sự là quên mang theo rồi, em bảo anh mặc thường phục ra ngoài, nhưng anh lại để thẻ trong túi áo vest.”
“Không sao, em chỉ hiểu lầm thôi.” Trâu Niệm trêu anh.
Là đàn ông, Nguyễn Duật Nghiêu ở phía sau cô xách mấy túi đồ, lúc cùng nhau vào thang máy, anh cố ý đưa tay ra véo m.ô.n.g cô. Trong thang máy không có người, anh tùy tiện sáp lại gần cô: “Hiểu lầm sao? Không phải mà, anh thực sự quên mang theo thôi. Niệm Niệm, tất cả những gì anh có đều là của em, cả người của anh… cũng chỉ thuộc về em thôi.”
“Được rồi, em biết rồi… trêu anh thôi.” Trâu Niệm bị anh hôn cổ đến nỗi cổ cô ướt đẫm, cô quay đầu lại, kiễng chân vòng tay qua cổ anh, hôn anh đến quên cả trời đất, cho đến khi thang máy đến tầng một.
Người đàn ông rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn, tay anh nhẹ nhàng ấn vào eo cô, l.i.ế.m sạch vết son bị lem trên môi cô, trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu bóng dáng tràn đầy sức sống của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2411.html.]
Dù Trâu Niệm nói sức khỏe cô không sao nhưng anh lại không tin được, dù sao cô cũng không phải bác sĩ, người phụ nữ của mình có khỏe mạnh hay không, anh phải tận tai nghe thấy.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói cơ thể cô đang hồi phục rất tốt.
Ra khỏi bệnh viện, Trâu Niệm nhướng mày nói với anh: “Nghe thấy chưa, bác sĩ nói sức khỏe của em phục hồi rất tốt, không sao rồi.”
Nguyễn Duật Nghiêu lên xe, nhìn cô thắt dây an toàn, anh cố ý nói: “Nhưng bác sĩ cũng nói, bảo anh phải kiềm chế, không được vận động quá mạnh.”
Trâu Niệm đỏ mặt…
“Vậy anh đừng vận động mạnh là được.”
Anh nhìn khuôn mặt cô ửng hồng, nghe giọng nói nũng nịu của cô, tim anh run lên, thích thú nhìn khuôn mặt dịu dàng đang cúi xuống của cô mà trêu: "Em nên thích sự mãnh liệt của anh—"
"Mãnh liệt hay không, đều nằm ở khả năng kiểm soát cơ thể của anh..." Trâu Niệm không sợ hãi nói.
"Vấn đề kích thước, không có cách nào khác." Nguyễn Duật Nghiêu nở nụ cười tự tin.
Anh khởi động xe, rời khỏi bệnh viện.
Trâu Niệm lấy hết can đảm nhìn khuôn mặt anh, chiếc mũi cao và đôi môi gợi cảm, dù là nhìn nghiêng hay chính diện thì sự thật là người đàn ông trưởng thành này đều rất quyến rũ.
Bởi vì kiểm tra sức khỏe đạt yêu cầu, anh cho phép cô đi làm trở lại.
Buổi chiều trở về nhà, Trâu Niệm chủ động nấu cơm tối, hôm nay đi chơi với Nguyễn Duật Nghiêu cả một ngày nên tâm trạng cô rất tốt.
Tô Chính Đông để Trâu Niệm đến Hồng Viễn làm việc, nhưng Trâu Niệm không muốn, đến đó chắc chắn lại phải dây dưa với Tô Chính Đông. Trước khi sảy thai, cô đã nói với mẹ là đang làm việc ở công ty của Nguyễn Duật Nghiêu, bây giờ cơ thể cô đã bình phục, đến công ty của Nguyễn Duật Nghiêu làm việc cũng rất hợp lý.
Hướng Dương qua điện thoại hỏi cô tại sao lại lấy hết can đảm đến công ty anh?
Trâu Niệm nói là không phục. Trước đây Trâu Niệm sẽ không đến, cũng từng từ chối lời mời của Nguyễn Duật Nghiêu.