Căn hộ này, trong ấn tượng của anh là chưa từng dẫn Trâu Niệm tới, nên thầm để bụng, không hy vọng Trác Đằng tới căn hộ anh và Trâu Niệm đã từng ở.
Trong khoảng thời gian Trâu Niệm nghỉ dưỡng, người quen biết Trác Đằng hầu như đều biết chuyện Trác Đằng còn sống trở về thành phố B, người vui nhất, là thị trưởng Trác, con trai trở, còn có gì có thể quan trọng hơn chuyện này.
Trác Đằng đã gặp thị trưởng Trác, nhưng không thân thiết mấy, thái độ vẫn giống như trước đây.
Hướng Dương nóng lòng muốn gặp Trác Đằng một lần, nhưng Hướng Dương không dám, sợ gặp Trác Đằng rồi, Trác Đằng sẽ hỏi nhiều chuyện của Trâu Niệm, vậy thì cô ấy nói hay là không nói? Nếu càng nói dối, Hướng Dương sẽ không ngừng chớp mắt, Trác Đằng nhất định sẽ nhìn ra được.
Bây giờ Trác Đằng cần ổn định, nếu Trác Đằng biết Tô Chính Đông sau khi kết hôn đối xử với Trâu Niệm không tốt, còn khiến Tô Tư có thai, thì bất luận Tô Chính Đông có nỗi khổ tâm hay không, có phải bị tính kế hay không, e rằng cũng sẽ bị Trác Đằng đánh một trận ra trò!
Trâu Niệm nghỉ ngơi khoảng hai mươi mấy ngày, thì tiết trời thành phố B trở lạnh, cô chú trọng sức khỏe nên rất ít khi ra ngoài hoạt động, đợi sức khỏe tốt lên rồi, mới quyết định tập thể dục trở lại.
Nguyễn Duật Nghiêu thường ngày cũng hay lui tới, nếu ban ngày anh nhớ cô, sẽ lấy cớ tới nói chuyện công việc.
Nếu buổi tối nhớ cô, anh sẽ lén lẻn vào biệt thự, tới phòng ngủ của cô, ôm cô ngủ một đêm, lâu dần anh cũng quen với cuộc sống như vậy.
Kể từ đó cho tới nay không ai nói chuyện Trác Đằng với Trâu Niệm, Hướng Dương không dám nhắc, Trâu Niệm bây giờ, đã không phải là chị em thân thiết của một mình cô ấy, mà còn là người của Nguyễn Duật Nghiêu, rất nhiều chuyện, ý kiến của Nguyễn Duật Nghiêu rất quan trọng.
Trác Đằng đã từng tới gần biệt thự Trâu Niệm ở một lần, nhưng, bị người cản lại.
Một ngày nọ, Nguyễn Duật Nghiêu gọi điện thoại cho Trâu Niệm, bảo cô tìm một cái cớ ra ngoài, đưa cô tới nhà anh ăn cơm.
Trâu Niệm không hề do dự, chuyện này rất bình thường, các trưởng bối nhà họ Nguyễn đều biết chuyện cô và Nguyễn Duật Nghiêu qua lại, sau khi cô sảy thai, người của nhà họ Nguyễn chưa từng gặp cô dù chỉ một lần, bây giờ tính ra, cô cũng đã nghỉ dưỡng gần một tháng, cơ thể đã hồi phục không tệ, chỉ cần không phải vận động mạnh, thì đều không thành vấn đề, có thể làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2391.html.]
Lúc ăn cơm trưa cô nói với mẹ: "Mẹ, buổi chiều con phải ra ngoài một chuyến, có lẽ phải tới tối hơi muộn một chút mới có thể về, con nghỉ dưỡng lâu như vậy rồi, phải nghiên cứu chuyện công việc một chút, không thể cứ ở mãi trong nhà."
"Đi đi, buổi tối cẩn thận một chút." Mẹ Trâu hiểu.
Trâu Niệm gật đầu: "Con biết rồi, con đi với Hướng Dương." Nói như vậy, mẹ có thể không cần lo lắng, tối sẽ đi ngủ sớm một chút không cần đợi cô.
Nguyễn Duật Nghiêu cử xe tới đón Trâu Niệm, đậu ở bên ngoài cách rất xa biệt thự, Trâu Niệm đi bộ khoảng năm phút, lên xe, trực tiếp tới biệt thự nhà họ Nguyễn.
Năm giờ rưỡi chiều, Trâu Niệm tới, cùng Nguyễn Duật Nghiêu vào biệt thự.
Sau khi chào hỏi, Tiêu Ngọc Hoa bảo Trâu Niệm cứ coi như ở nhà mình, đừng khách sáo, Tiêu Ngọc Hoa thấy Trâu Niệm vẫn còn trông hơi tiều tụy, thì đau lòng, dù sao đứa bé bị sảy cũng là con cháu nhà họ Nguyễn, nghĩ đến đứa cháu bị sảy, Tiêu Ngọc Hoa lại tức giận.
Thế là không nhịn được lẩm bẩm với người giúp việc trong phòng bếp: "Tối qua nói với Duật Nghiêu, bảo Niệm Niệm tới nhà ăn cơm, nói xong tôi cứ nghĩ tới đứa cháu của tôi cả đêm, thật đáng tiếc, khó khăn lắm mới mang thai được một bé trai, ai biết được đứa tiếp theo có phải trai không, haiz, đều là số mệnh!"
Chị dâu đang bận bên ngoài, anh trước giờ không bao giờ sai bảo chị dâu, mẹ và dì giúp việc đều ở phòng bếp, Trâu Niệm không tìm thấy nước ở đâu, nên Nguyễn Duật Nghiêu đích thân đi rót cho cô, ngón tay thon dài của người đàn ông cầm chiếc ly, bóng dáng cao ráo đi ngang qua bếp, nghe thấy những lời này của mẹ, ngón tay anh khẽ run, chiếc ly thủy tinh trong tay liền xoảng —— rơi xuống sàn.
Ai cũng đều nghe thấy tiếng ly thủy tinh rơi xuống sàn.
Mê Truyện Dịch
"Sao thế?" Trâu Niệm từ trên sofa đứng dậy, đứng ở phòng khách nhoài người nhìn phía anh đang đứng, nhướng mày hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu xoay người, mỉm cười lắc đầu với cô: "Không sao, ngón tay bị chuột rút."
"À." Trâu Niệm yên tâm.
"Trở lại ngồi đợi đi, anh lấy ly khác rót nước." Anh nói.