Ba giờ chiều, Trâu Niệm gọi cho Nguyễn Duật Nghiêu.
Anh bắt máy, hỏi cô: "Bên cạnh không có ai sao? Đợi điện thoại của em đợi đến anh sắp già luôn rồi."
"Nguyễn Duật Nghiêu, anh nhanh già như vậy sao? Không xong rồi, em vẫn còn trẻ như vậy." Trâu Niệm cười nói, sau đó chọc cười anh. Trâu Niệm nói: "Em ở một mình trong phòng ở trên lầu, Duật Nghiêu, em muốn hỏi anh, lúc sáng Hướng Dương nói có chiếc xe khả nghi theo dõi em, rốt cuộc là ai?"
Trâu Niệm không hiểu, trong bụng mình đã không còn đứa bé, ai còn phái người theo dõi cô?
Thỉnh thoảng cô sẽ nghi ngờ Trác Đằng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chính là loại trực giác này quá mạnh mẽ. Nhưng cô không dám trực tiếp nói ra Trác Đằng, sợ Nguyễn Duật Nghiêu sẽ ghen. Tưởng tượng Trác Đằng đi theo mình mà không có bằng chứng, chuyện này đúng thật là không nói nổi. Trước đây thời gian ở bên cạnh Trác Đằng quả thực rất dài, nhưng loại cảm ứng tâm linh này sẽ bị người bên cạnh hiểu thành hoài niệm.
Nguyễn Duật Nghiêu trả lời cô: "Vẫn chưa điều tra rõ, chiếc xe anh phái đi theo dõi chỉ theo người đó được đến nửa đường đã mất dấu rồi."
"Ồ." Trâu Niệm kinh ngạc, người mà Nguyễn Duật Nghiêu phái đi cũng có thể mất dấu.
Mê Truyện Dịch
Anh nói với cô, buổi tối trong nhà có một bữa cơm cần anh về ăn cùng, Đổng Nhân và Trác Địch đều sẽ đến, còn có thị trưởng Trác. Họ phải thương lượng chuyện ly hôn, đại khái lần này có thể nói rõ cách giải quyết.
Sau khi cúp máy Trâu Niệm có hơi vui vẻ, cách thức như vậy có lẽ có thể ly hôn thành công rồi. Suy nghĩ theo hướng tốt, vậy thì là hai mẹ con Đổng Nhân và Trác Địch giở công phu sư tử ngoạm, đòi Nguyễn Duật Nghiêu một khoản tiền, Nguyễn Duật Nghiêu đồng ý cho, sau đó nhanh chóng ký tên ly hôn.
Nghĩ theo hướng xấu, chính là Trác Địch kiên quyết không chịu ly hôn. Nhưng không đến hai tháng nữa tòa án cũng sẽ phán ly hôn. Giống như cô và Tô Chính Đông ly hôn vậy, hiện tại trong bụng không có đứa bé thúc giục cha mẹ kết hôn, Trâu Niệm cũng không vội.
Nguyễn Duật Nghiêu quyết định gặp mặt Trác Đằng, anh muốn nhìn thấu tâm tư của Trác Đằng. Anh lo lắng Trác Đằng có hành động bất ngờ gây nhiễu loạn đến Trâu Niệm. Anh sợ mất đi cô, sợ tất cả đều trở thành dã tràng xe cát.
Chiếc Land Rover màu đen lái đến chỗ ở của Trác Đằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2312.html.]
Nguyễn Duật Nghiêu rất khó khăn mới tìm được đến nơi này. Mặc dù anh lớn lên ở thành phố này, đến nay đã sống ở đây ba mươi sáu năm. Nhưng một số đường phố vắng vẻ anh chưa từng đi qua.
Dừng xe bên đường, anh cau mày, ngón tay sờ lên đồng hồ. Anh nhìn chung quanh, không mấy vui vẻ cúi đầu châm điếu thuốc, sau đó anh ấn gọi điện thoại.
Anh thấp giọng hỏi: "Trác Đằng vẫn còn ở bên ngoài?"
Đối phương lập tức trả lời: "Đúng vậy, Nguyễn tổng, anh ấy vẫn còn ở bên ngoài mua đồ."
"Được, theo sát cậu ấy."
Anh ngồi trong xe, lúc sắp hút xong điếu thuốc, điện thoại reo lên. Anh cúp máy, ngẩng đầu nhìn thấy Trác Đằng đi ra khỏi siêu thị. Trác Đằng xách một túi đồ trong tay, trong túi là đồ mua trong siêu thị, Nguyễn Duật Nghiêu mở cửa xe, nhíu mày, bước xuống xe.
Trác Đằng cách Nguyễn Duật Nghiêu chỉ năm sáu mét. Anh ấy nghe thấy tiếng Nguyễn Duật Nghiêu đóng cửa xe, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng bên cạnh xe. Trên mặt Trác Đằng hiện lên chữ không dám tin, anh ấy ngây ngốc đứng nhìn Nguyễn Duật Nghiêu mười mấy phút, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc. Nguyễn Duật Nghiêu nhìn thấy Trác Đằng cũng không cách nào bình tĩnh.
"Trác Đằng, chúng ta nói chuyện một chút đi." Nguyễn Duật Nghiêu nói.
Trác Đằng nghe vậy, quay người bỏ chạy. Anh ấy không muốn nói chuyện với Nguyễn Duật nghiêu, chạy vào siêu thị bằng tốc độ nhanh nhất!
"Trác Đằng..." Nguyễn Duật Nghiêu đuổi theo.
Siêu thị này có đến mấy cửa ra vào, Nguyễn Duật Nghiêu đuổi theo, đụng phải khách hàng của siêu thị, anh lập tức nói "xin lỗi". Người bị đụng phải khó tránh khỏi nhìn anh thêm mấy lần, rất quen, lại rất đẹp trai.
Nguyễn Duật Nghiêu xuyên qua đám người, anh đến siêu thị tìm Trác Đằng, chau mày nhìn khắp nơi. Anh không hiểu, tại sao Trác Đằng phải trốn anh? Không chịu gặp anh?
Nguyễn Duật Nghiêu không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, đứng trong siêu thị gọi lớn: "Trác Đằng, Trác Đằng, cậu ra đây cho tôi... chúng ta ngồi xuống nói chuyện... Trác Đằng..."