Anh có dặn dò với phó viện trưởng, nếu cần thiết, Hướng Dương có thể đến thông báo một tiếng.
Trâu Niệm nói mấy câu, không sao, mọi việc đều thuận lợi cả.
Tô Chính Đông có việc phải làm, chỉ có Hướng Dương lái xe chở Trâu Niệm và mẹ Trâu trở về biệt thự, phía sau có xe chạy theo, Nguyễn Duật Nghiêu đã sắp xếp một chiếc xe màu đen có rèm che, nếu có nguy hiểm thì có thể tránh được.
Hướng Dương lái xe, khi cô ấy lái xe ra khỏi thành phố xe dần dần ít đi, cô ấy nhìn phía sau qua gương chiếu hậu...Tại sao lại có hai chiếc xe liên tục đuổi theo cô ấy?
Nguyễn Duật Nghiêu, anh lão luyện nhanh như vậy rồi sao?
Hướng Dương lo lắng, do dự lái xe chậm rãi, cô ấy không biết một trong hai chiếc xe phía sau rốt cuộc là như thế nào, cô ấy chỉ biết chiếc xe màu đen còn lại là xe của Nguyễn Duật Nghiêu.
Với lần gặp sự cố của Trâu Niệm ở sân bay, hiện tại cô ấy không dám xem nhẹ bất cứ điều gì.
Giữa đường đi, Hướng Dương dừng xe và đi xuống siêu thị mua một chút đồ.
"Niệm Niệm, chị đi mua một gói khăn giấy, em ở trên xe chờ chị một chút." Hướng Dương cầm lấy túi, mặt không biến sắc, xuống xe, đi thẳng đến siêu thị bên đường.
Trâu Niệm ngồi trong xe, nhắm mắt chờ Hướng Dương quay trở lại, người cô đắp một cái chăn mỏng.
Trong siêu thị, Hướng Dương thật sự mua một gói khăn giấy, sau đó khi trả tiền, cô ấy nhìn từ cửa sổ siêu thị trông ra bên ngoài, sợ ngây người, hai chiếc xe kia thật sự đều dừng lại, một chiếc Nguyễn Duật Nghiêu phái đến có thể bỏ qua, còn chiếc còn lại đang theo dõi, rốt cuộc là ai?
Mục đích là gì?
"Của cô hết ba tệ." Nhân viên thu ngân siêu thị nói.
"Cảm ơn cô." Hướng Dương nhận tiền lẻ, nhét khăn giấy vào trong túi, sau đó khẩn trương đứng ở cửa siêu thị gọi điện thoại.
Cuộc gọi được thông qua rất nhanh.
Nguyễn Duật Nghiêu hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra, Hướng Dương mở cửa siếu thị để người trong siêu thị không nghe thấy được, nếu không mọi người sẽ cho rằng cô đang làm gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2302.html.]
Đẩy cửa ra ngoài, Hướng Dương giả vờ như đang nói chuyện với bạn, nói với Nguyễn Duật Nghiêu:" Ông chủ Nguyễn, tôi cho Niệm Niệm xuất viện rồi đưa cô ấy về nhà, trên đường đi có hai chiếc xe bám theo chúng tôi, trong đó một chiếc là do ai phái tới, còn chiếc kia tôi không rõ lai lịch."
Nguyễn Duật Nghiêu hỏi cô vài câu.
"Ừ, tôi có thể chắc chắn...." Hướng Dương trả lời
Sau khi nói chuyện cùng Nguyễn Duật Nghiêu xong, Hướng Dương có thêm chút dũng khí, sau khi bình tĩnh lại, cô không dám nhìn ra phía sau, mở cửa lên xe, lái về phía nơi mình ở.
Hướng Dương đánh tay lái, quay đầu lại nói " Niệm Niệm chị còn muốn đi mua vài thứ khác, chắc sẽ trễ hai mươi mấy phút đấy."
Mẹ Trâu cười:" Con bé này, sau hôm nay cháu lại muốn mua nhiều đồ thế."
"Dạ vâng, con hay quên lắm, khi cần dùng gì cũng không có mang theo trong túi." Hướng Dương cười gượng nói.
Mẹ Trâu nhìn không ra chuyện gì, nhưng Trâu Niệm lại có thể thấy được và nghe thấy, biết rằng có thể có chuyện gì đó khiến Hướng Dương trở nên khác thường như vậy.
Mê Truyện Dịch
"Không sao đâu, trễ cũng đã trễ rồi, dù sao cũng chỉ là về nhà, không phải chuyện gì quan trọng, chị cứ lái xe chậm xíu cũng được." Trâu Niệm mỉm cười nói xong, cũng không quên cẩn thận nhìn ra ngoài xe.
Cô không nhìn thấy gì, nhưng Dương Dương nhất định biết chuyện gì đang xảy ra, cô còn nhìn thấy cuộc gọi vừa rồi của Dương Dương khi đứng ngoài xe, hiện tại mẹ cô đang ở bên cạnh, Trâu Niệm không thể hỏi, chỉ có thể lo lắng trong lòng.mà không làm được gì. Trâu Niệm tự an ủi mình, làm bản thân bình tĩnh lại, nếu bình tĩnh hơn thì sẽ ổn thôi. Chuyện tai nạn mất đi đứa nhỏ cô cũng đã trải qua rồi, còn gì có thể đáng sợ hơn chứ?
Ông trời sẽ không bất công đến mức đó, mọi chuyện sẽ dần ổn thôi.
Hướng Dương lái xe đến trước một siêu thị lớn rồi dừng lại, trước khi xuống xe, Hướng Dương nói dối mẹ Trâu:" Siêu thị vừa rồi nhỏ quá, không có đồ con cần mua, giờ con mua đi ngay đây, con sẽ trở lại ngay."
Nói xong Hướng Dương liền mở cửa xuống xe, nhanh chóng bước vào siêu thị.
Hướng Dương đứng trong siêu thị, chờ Nguyễn Duật Nghiêu gọi điện, ước chừng năm sáu phút sau, điện thoại Hướng Dương vang lên, cô ấy bắt máy:" Ừ, chúng tôi đến nơi rồi."
Đây là nơi Nguyễn Duật Nghiêu nhắc tới trong cuộc gọi đầu tiên, bảo cô ấy lái xe đến đây chờ, cô ấy lái xe đến đây ước chừng là mười tám phút, hiện tại cô ấy phải đợi thêm mấy phút nữa, tổng cộng là hai mươi mấy phút, Nguyễn Duật Nghiêu cho xe đến đây, bám theo chiếc xe khả nghi kia.