Tim Đổng Nhân đập thình thịch, tần suất rất nhanh, bà ta không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, Nguyễn Duật Nghiêu càng làm bộ mặt xấu xa, bà ta lại càng bị mê hoặc bởi khuôn mặt tuấn tú của anh.
Trong lúc ăn cơm, Đổng Nhân hỏi vài câu về công việc của Trác Địch, bà ta nói với Nguyễn Duật Nghiêu:" Trác Địch vẫn không có đi làm, cậu xem, cậu có thể nào sắp xếp cho con bé được không?"
Trác Địch gật đầu, cô ta đoán là mẹ mình muốn cho con gái đến công ty Nguyễn Duật Nghiêu, dĩ nhiên cô ta rất vui, gật đầu nói:" Ừm, tôi muốn đi làm."
"Được thôi, tôi sẽ cho em nghiên cứu một vị trí." Nguyễn Duật Nghiêu vui vẻ đồng ý.
Đổng Nhân nắm chặt đôi đũa, bản thân mình cũng có ngày này, bà ta và cô con gái không cùng m.á.u mủ đứng lên tranh giành cùng một người đàn ông.
Trên bàn cơm, Đổng Nhân luôn phải mệt mỏi, bà ta liên tục chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người kia để ngăn Trác Địch nói những điều không nên nói, cũng là để tránh cho Nguyễn Duật Nghiêu hỏi những điều không nên hỏi. Nguyễn Duật Nghiêu một khi hỏi, Trác Địch liền sẽ muốn thể hiện bản thân mà nhanh chóng nói lộ ra hết!
Bữa tối kết thúc, Nguyễn Duật Nghiêu nhận điện thoại báo có việc phải đi ngay.
Đổng Nhân và Trác Địch cùng xuống tiễn anh.
Trác Địch nhất định phải thể hiện ra vẻ nết na của mình, nhưng Đổng Nhân lại sợ con gái mình sẽ nói ra điều gì lung tung. Nguyễn Duật Nghiêu là người đàn ông xảo quyệt như vậy, bà ta đương nhiên phải đề phòng.
Ba người cùng nhau đi xuống, đến bãi đỗ xe, Nguyễn Duật Nghiêu thoáng nhìn đồng hồ, khi mở cửa xe, anh đột nhiên sờ vào quần, nói:" Điện thoại của tôi, để ở trên mất rồi, tôi đem theo."
"Để em đi lấy." Trác Địch chủ động nói.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu:" Em đi nhanh đi, tôi sẽ ở đây đợi em."
Nếu Trác Địch không chủ động bảo đi lấy thì Nguyễn Duật Nghiêu cũng đã chuẩn bị cách làm cho Trác Địch đi lên lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2293.html.]
Trác Địch xoay người chạy về phía thang máy, quay lại lấy điện thoại di động, anh nói, ở trên ghế sô pha , hoặc trên bàn cơm thôi, ở hai chỗ đó.
Khi Trác Địch đi mất, Nguyễn Duật Nghiêu châm một điếu thuốc, tựa người vào xe hút.
" Tôi rất tò mò, tại sao cậu lại quay lại?
Cậu chưa bao giờ nói rằng cậu thích đồ ăn ở đây và muốn ăn đồ ăn do người ở đây nấu." Đổng Nhân đến gần anh, nhìn mặt anh và hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu nhướng mày, ngẩng đầu lên:" Vậy bà nghĩ sau, vì sao tôi lại ở chỗ này?"
"Tôi không biết, nếu đoán được thì tôi cần gì hỏi cầu" Đổng Nhân nhìn về phía chiếc xe ở nơi khác.
Anh đút một tay vào túi quần, miệng ngậm điếu thuốc, dáng người to lớn không người phụ nữ nào cản lại được, Đổng Nhân cũng vậy, bà ta chưa bao giờ rời mắt khỏi anh.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Duật Nghiêu cuối cùng cũng mở miệng nhẹ giọng nói:" Hai ngày nay, sao bà không liên lạc với tôi thế?"
Anh ngẩng đầu, nói tiếp:" Ý tôi là, tối hôm đó tôi không có nhìn thấy bà, tại sao hai ngày nay bà lại không liên lạc với tôi? Bà mất hứng thú rồi à?
Hay là, có mục tiêu khác rồi."
Mê Truyện Dịch
Giọng điệu của Nguyễn Duật Nghiêu rất bình thường nhưng lại toát ra một vẻ buồn bã của một người đàn ông.
"Cái gì?
Tôi..." Đổng Nhân đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.
Bà ta nhìn kĩ bộ dạng của anh, xem ra không có chút nào giống như đang nói dối, Đổng Nhân có lòng tin vào bản thân, nếu không phải không vì việc gì, sao Nguyễn Duật Nghiêu lại có thể đích thân đến nhà để gặp mặt chứ?