Hướng Dương nói xong liền cúp máy.
Cô lo lắng Nguyễn Duật Nghiêu ở đây, Niệm Niệm không khỏi nói với anh về đứa bé, càng nói càng không thể kìm nén cảm xúc, nước mắt càng rơi, cô càng tổn thương cơ thể cô ấy.
Nguyễn Duật Nghiêu ngày hôm đó tâm tình rất không tốt, không về nhà, một mình ngồi yên trong phòng làm việc, một lúc sau, những điều không thể chấp nhận được cũng phải chấp nhận, mãi đến khi mặt trời lặng, anh bắt đầu đối mặt với sự thật rằng mọi thứ đều có thể xảy ra đã trở thành hiện thực.
Người được phái đi điều tra và người phụ trách sân bay đã bàn giao sự việc cho cảnh sát điều tra, Nguyễn Duật Nghiêu đã ra mặt ở cơ quan cảnh sát nên việc điều tra được tiến hành rất nhanh.
Theo giám sát tại sân bay, người đàn ông mặc quần áo đen và đội mũ hoàn toàn không thể nhìn thấy được, anh ta được trang bị vũ khí đầy đủ, hình dáng và chiều cao cơ thể của anh ta đã được giám sát ghi lại, các nhân viên đã tìm kiếm trong nhiều giờ để theo dõi bóng dáng rời khỏi sân bay ở các lối ra ở các cửa sân bay khác nhau, cuối cùng nhìn thấy người đàn ông rời đi trên một chiếc Honda màu đen.
Biển số giám sát sân bay có hồ sơ chi chép.
Mười giờ sáng, cơ quan điều tra biển số xe tiến hành điều tra, chủ biển số là một nhân viên văn phòng bình thường, ngày hôm qua anh ta không rời nơi làm việc, chiếc xe cũng không phải Honda mà là một chiếc xe hơi M6 luôn đậu trước cổng công ty.
Sau đó, đội cảnh sát điều tra và cảnh sát giao thông cho thấy chiếc Honda đậu ngoài sân bay 100% là xe giả. Kết quả phân tích này thực ra rất có lý, người hại Trâu Niên sao có thể dám lái xe của chính mình gây án?
Chỉ là việc tìm ra người đàn ông không còn mặt mũi này càng khó hơn mà thôi.
“Mời vào.” Nguyễn Duật Nghiêu quay người lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2172.html.]
Trợ lý Đổng mở cửa, dẫn một người đàn ông vào. Người đàn ông gật đầu với Nguyễn Duật Nghiêu: “Nguyễn tổng.”
“Ngồi xuống trước đi.” Nguyễn Duật Nghiêu chỉ vào ghế sô pha.
Người trợ lý ra ngoài rót nước, bưng nước vào, đóng cửa lại rồi rời khỏi phòng làm việc.
Trong văn phòng, người đàn ông trung niên vừa bước vào nói: "Nguyễn tổng, anh thấy đấy, việc cô Trác Địch mất tích vẫn chưa có kết quả. Có cần gọi cảnh sát không?"
Nguyễn Duật Nghiêu tựa người vào sau sô pha, châm một điếu thuốc, lắc đầu: “Vẫn chưa được, tôi không muốn cảnh sát công khai truy tìm Trác Địch. Nếu làm vậy, Thị trưởng Trác trước tiên sẽ không vui, ông ấy sẽ lo lắng sẽ làm lộ ra thân thế của Trác Địch, bị truyền thông phóng đại, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tình thế hiện tại của thị trưởng Trác.”
"Tại sao ngài lại quan tâm đến Thị trưởng Trác?" người đàn ông trung niên nói.
“Sao không quan tâm?” Nguyễn Duật Nghiêu hút một điếu thuốc, nhả khói.
" Thị trưởng Trác là một người rất có ích, tôi cần sự ủng hộ mạnh mẽ của Thị trưởng Trác cho việc ly hôn của tôi. Tôi cũng cần sự hỗ trợ mạnh mẽ của Thị trưởng Trác để đối phó với một người khác, nếu không hai người đó có thể g.i.ế.c nhau. Tóm lại, tôi không muốn bị liên lụy." Nguyễn Duật Nghiêu ngẩng đầu, nhướng mày.
Mê Truyện Dịch
Người đàn ông trung niên gật đầu, mặc dù anh ta không biết Nguyễn Duật Nghiêu đang nghĩ gì, trong lòng đang toan tính điều gì, nhưng lại rất tin tưởng vào đầu óc thông minh của Nguyễn Duật Nghiêu, tin tưởng anh sẽ có thể đánh một trận đẹp mắt, bình an vô sự, khiến người khác như chìm trong sương mù.