Trâu Niệm ăn bữa sáng với tâm trạng rối bời, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là sự xuất hiện của Trác Đằng trong video, đột nhiên cô không muốn ăn sáng nữa.
Buổi trưa, Hướng Dương tới biệt thự ăn cơm cùng Trâu Niệm và mẹ Trâu.
Ăn xong, Hướng Dương và Trâu Niệm lên lầu, nói với mẹ Trâu là lên lầu giúp Niệm Niệm thu dọn đồ đạc... Mẹ Trâu nói, người trẻ tuổi các con ra ngoài sao lại mang theo nhiều đồ như vậy!
Trở về phòng, đóng cửa lại, Hướng Dương quay đầu lại, không thể tin hỏi: "Chuyện gì vậy? Trong điện thoại em nói Trác Đằng còn sống? Là thật sao?"
"Em nghĩ là thật. Những bức ảnh đó không thể giả được. Ngoài ra còn có một đoạn video dài rất rõ ràng. Người trong video chắc chắn là Trác Đằng, chị xem thử đi.." Trâu Niệm vừa nói vừa đi về phía máy tính, lấy thẻ nhớ, lắp vào máy tính, bật phát lại cho Hướng Dương xem.
Hướng Dương che miệng kêu lên...
"Thật sự là anh ấy..."
Trâu Niệm kéo từng video xuống, để Hướng Dương xem tiếp, Hướng Dương nói: "Có thể là do photoshop." Đang nói thì cô ấy nhìn thấy đoạn video rõ ràng, Hướng Dương không thể nói là do người photoshop được nữa, người đàn ông kia rõ ràng chính là Trác Đằng mà cô ấy quen biết.
Hướng Dương cũng sợ hãi, lẽ ra cô ấy nên vui mừng vì người bạn cũ còn sống, nhưng cô áy khó tránh khỏi có chút sợ hãi, hơn một năm qua, mọi người đều cho rằng anh ấy đã chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2073.html.]
Năm đó mấy bạn học cùng nhau đi thuyền ra biển, giữa biển lớn, Trác Đằng không biết bơi lại ngã xuống, nghe nói lúc đó mấy bạn học bên cạnh anh ấy không ai dám nhảy xuống cứu người, đợi người cứu viện đến thì đã muộn rồi, khi đó xuống biển tìm kiếm không có kết quả, mà cho dù tìm thấy thì e là người đã c.h.ế.t từ lâu rồi, chỉ còn lại một cái thi thể.
Một người chú của Trác Đằng đã quy trách nhiệm chuyện này cho nhà trường, khi đi biển không có biện pháp sơ cứu nguy hiểm nào, Trác Đằng cũng không được phát áo phao...
“Nhưng chẳng phải khi đó chú của Trác Đằng đã xác nhận rằng Trác Đằng đã c.h.ế.t sao? Ông ấy cũng nói đã tìm thấy thi thể, hỏa táng rồi.” Hướng Dương cau mày nói.
Trâu Niệm suy nghĩ một chút rồi thở dài: “Em cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chú của anh ấy rất tốt với anh ấy. Khi em và Trác Đằng còn hẹn hò, chú của anh ấy thường giúp đỡ bọn em khi thấy bọn em không có tiền, nhưng Trác Đằng chưa từng nhận, em cũng không bảo anh ấy nhận, em thấy chú của anh ấy cũng có gánh nặng gia đình, có lẽ cũng phải vất vả kiếm tiền, một người chú đối xử tốt với anh ấy như vậy, chắc sẽ không gạt người chứ?”
"Việc đầu tiên cần làm bây giờ là nhanh chóng liên lạc với Trác Đằng và tìm được anh ấy! Hỏi cho rõ ràng vì sao đang ở thành phố B mà không tìm em, cũng không tìm các bạn bè cũ. Anh ấy đi một mình trên đường làm gì vậy? "Hương Dương vô cùng tò mò.
Trâu Niệm nhìn người trên màn hình, Trác Đằng thoạt nhìn rất đẹp trai, mang theo khí chất học sinh trong sáng. Trác Đằng khác với những người đàn ông cô gặp trong xã hội suốt một năm rưỡi sau khi tốt nghiệp, không có người đàn ông nào có khí chất trong sáng như Trác Đằng.
Trâu Niệm nói: "Số điện thoại di động của anh ấy đã không được sử dụng hơn một năm, từ tháng thứ hai sau khi anh ấy mất tích đã bị cắt, bây giờ là một số trắng."
Mê Truyện Dịch
"Có thể liên lạc với chú của anh ấy không?" Hướng Dương hỏi.
“Sao vậy?” Hướng Dương cảm thấy trong lòng cô có chuyện gì đó.