Trâu Niệm gật đầu, thích nghe anh an ủi, như thể đó là sức mạnh có thể giải quyết mọi việc.
Cô nghĩ tới quà ở tầng dưới, ngẩng đầu nói với anh: "Anh không nên mua nhiều quà như vậy, khách sáo quá khiến mẹ em cảm thấy kỳ lạ. Đây là biệt thự của anh, anh có thể đến đây tay không."
Nguyễn Duật Nghiêu hôn lên trán cô: “Đừng náo loạn, nếu anh đến đây tay không, mẹ em có thể có ấn tượng xấu với anh, cho rằng anh là kẻ keo kiệt.”
“Mẹ em cũng không thể uống thuốc bổ sung dinh dưỡng.” Trâu Niệm thở dài.
“Tại sao không thể uống?” Nguyễn Duật Nghiêu giải thích với Trâu Niệm: “Khi biết mình sẽ đến đây, anh lập tức gọi điện cho bạn bè, cần gấp một số quà tặng chất lượng cao, những thứ mà người bình thường cũng không thể mua được.
Đừng lãng phí, để cho mẹ em ăn hết đi, rất bổ dưỡng, chất lượng lại đảm bảo."
Trâu Niệm kinh ngạc: "Cái đó... rất nhiều tiền phải không?"
Mê Truyện Dịch
“Sao anh dám mua đồ dở để tặng mẹ vợ tương lai chứ?” Nguyễn Duật Nghiêu nhướng mày nói. “Nếu khiến mẹ vợ ăn đồ hư hại thân thể, thì anh sợ con gái của mẹ vợ… sẽ mưu g.i.ế.c chồng.” Anh thì thầm câu cuối cùng vào tai cô. Một lúc sau, hai người họ lần lượt đi xuống cầu thang.
Nguyễn Duật Nghiêu đi phía trước, Trâu Niệm đi phía sau, làm bộ dẫn đường giới thiệu cho anh.
Ăn trưa xong, Nguyễn Duật Nghiêu và Lục Nguyên ở lại đây nửa tiếng, sau đó cùng nhau rời đi, nói rằng công ty còn có việc phải làm.
Mọi người ra ngoài tiễn hai người đàn ông lái xe tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2062.html.]
Sau khi Nguyễn Duật Nghiêu rời đi, Trâu Niệm lên lầu thu dọn đồ đạc, việc mà cô vẫn làm mấy ngày nay.
Hướng Dương ở dưới lầu nói: "Lục Nguyên này thật ra không bằng Nguyễn Duật Nghiêu, chỉ đáng tiếc Lục Nguyên là bạn trai của chị, chuyện này không thể thay đổi được, chị cũng sẽ không ghét bỏ anh ấy, chỉ là phàn nàn mà thôi."
Trâu Niệm trên lầu nghe được, không khỏi bật cười. Hướng Dương là đang nói nhảm, lời nói của cô ấy không truyền đạt được ý tứ của cô ấy, câu trước không ăn khớp với câu sau.
Thật ra chắc là Hướng Dương muốn biết mẹ Trâu có ấn tượng tốt với Nguyễn Duật Nghiêu hay không thôi, Trâu Niệm cũng rất tò mò về ấn tượng của mẹ mình đối với Nguyễn Duật Nghiêu, nhưng không tiện hỏi.
--Người chị tốt thật hiểu mình.
Chỉ nghe mẹ Trâu cười nói: “Ai cũng có điểm tốt của mình. Lục Nguyên có lẽ trẻ hơn ông chủ của Niệm Niệm. Ông chủ của Niệm Niệm năm nay 36 tuổi, đương nhiên sẽ ổn trọng hơn, nhân cách về mọi mặt đều tốt, điều đó cũng rất bình thường. Chờ Lục Nguyên đến tuổi này, thì cậu ấy cũng sẽ giống như ông chủ của Niệm Niệm thôi."
Hướng Dương mỉm cười, xem ra... bà nuôi rất hài lòng với Nguyễn Duật Nghiêu?
Bất kể điều gì khác, ấn tượng đầu tiên tốt thì được!
Thật ra Lục Nguyên nhỏ hơn Nguyễn Duật Nghiêu mấy tuổi, nhưng Lục Nguyên lại thích nói cười, mà Nguyễn Duật Nghiêu lại là người tính tình sâu sắc, đừng mong đợi anh sẽ cười lớn, anh có thể cười nhẹ một tiếng, đã là tốt lắm rồi.
Về phong cách ăn mặc, Lục Nguyên cũng ăn mặc như một thiếu niên, nhìn trẻ trung, trong khi Nguyễn Duật Nghiêu thường mặc vest trang trọng, hoặc ăn mặc giản dị, trông trưởng thành.
Trâu Niệm nghe thấy lời mẹ nói, trong lòng cô có chút ấm áp, ít nhất vẻ mặt và lời nói của mẹ hôm nay hình như không hề ghét bỏ Nguyễn Duật Nghiêu nhà giàu.
Trước khi Nguyễn Duật Nghiêu đến, Trâu Niệm không lo lắng những chuyện khác. Nguyễn Duật Nghiêu tuyệt đối không kén chọn trong lúc nói chuyện, điều mà Trâu Niệm lo lắng là mẹ cô rất ghét người giàu, bởi vì cha cô vì đắc tội một người giàu nên bị vào tù, có lý nhưng nói không rõ, cô lo mẹ cô sẽ cho rằng đàn ông giàu có như vậy không phải là thứ tốt đẹp!