"Thật ra anh ghen em cũng rất vui, nhưng anh quản em như vậy, em không thích." Thái độ của Trâu Niệm có chút không tốt.
"Sorry." Anh nói.
Nguyễn Duật Nghiêu đứng dậy, kiên trì nắm tay cô, dẫn cô rời đi.
Một câu sorry của anh khiến cơn giận của Trâu Niệm tan biến một nửa. Cô theo anh ra ngoài, bàn tay to lớn của anh không hề có ý định buông ra, Trâu Niệm bước đi chậm, cho nên luôn ở phía sau anh.
Hai người đi xuyên qua nhà hàng, dù là khách nữ hay là nhân viên nữ cũng đều nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ, cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh, đúng vậy, Nguyễn Duật Nghiêu là một người đàn ông quyến rũ đến mức nào chứ, vóc dáng cao lớn, một người khó tìm như vậy, lúc này lại đang nắm tay cô.
Sau khi lên xe, Trâu Niệm vẫn còn suy nghĩ, một người đàn ông như vậy, từ khi quen biết, đến khi ở bên nhau, rồi lại mang thai con của anh, khiến cho người phụ nữ nhất thời cảm thấy mọi thứ dường như không thật, như một giấc mơ.
Trước đây Trâu Niệm chỉ có thể nhìn thấy những người đàn ông như Nguyễn Duật Nghiêu trên tạp chí, anh không giống với Tô Chính Đông, mặc dù đều có tiền, có địa vị, nhưng khí chất nội tại của Nguyễn Duật Nghiêu thành thục chững chạc, là thứ mà đàn ông khác không thể bắt chước được.
Trước đây nhìn thấy kiểu đàn ông này trên tạp chí, không phải kết hôn với người nổi tiếng thì chính là còn độc thân, Trâu Niệm không biết vì sao mình có thể gặp được anh, rốt cuộc nên cảm ơn sự sắp xếp của ai đây, ông trời sao?
Nguyễn Duật Nghiêu khởi động xe.
Anh im lặng, cô cũng im lặng...
Hai người ngồi trong xe trong đêm tối, đột nhiên anh tắt đèn trong xe, xung quanh lập tức tối đen như mực, tối đến mức thậm chí không thể thấy rõ đối phương.
Tìm không được vị trí môi cô, cho nên đôi môi mỏng của người đàn ông hôn lung tung trên mặt cô, mãi đến khi... Thở dài một tiếng tìm thấy môi cô...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2011.html.]
Trâu Niệm không hề né tránh, bàn tay to của người đàn ông ôm chặt gáy cô, môi lưỡi quyện chặt vào nhau không có một kẽ hở!
"Còn giận sao?" Hồi lâu, anh thở dốc hỏi.
Cô nằm trong lòng hắn cọ tới cọ lui, như thể lắc đầu, bàn tay mềm mại không xương của người phụ nữ vuốt ve cổ anh, sau đó luồn vào trong vuốt da thịt nam tính bên dưới áo sơ mi.
Nguyễn Duật Nghiêu giải thích: "Niệm Niệm, đàn ông đều có dục vọng chiếm hữu, không thể xâm phạm, anh không muốn thấy em ngồi cùng anh ta, nghĩ lại hai người từng sống chung dưới một mái nhà, dù không xảy ra chuyện gì, nhưng tâm trạng của anh cũng không được thoải mái."
Anh cảm nhận được sự dịu dàng đột ngột của cô, nâng cằm cô lên, thì thầm: "Bảo bối... Để anh hôn em nhé...."
Nguyễn Duật Nghiêu đã chọn ba thành phố để dưỡng thai chờ sinh, để Trâu Niệm chọn.
Trâu Niệm xem thử, chọn một cái cách thành phố B không xa lắm, trong mấy tháng tới, Nguyễn Duật Nghiêu nhất định sẽ đến thăm cô thường xuyên, vậy thì chọn một nơi gần, anh cũng không phải vất vả.
Đến thành phố khác chỉ là để tránh ánh mắt của người quen và mẹ, không cần đi quá xa.
Nguyễn Duật Nghiêu đã giúp cô sắp xếp tất cả.
Bên phía Trâu Niệm cũng phải cần làm thêm một số công việc.
Mê Truyện Dịch
Trưa thứ tư, Trâu Niệm gọi điện thoại về nhà, hỏi mẹ Trâu: "Mẹ, mẹ xem thử hộ chiếu của con có trong ngăn kéo trong phòng ngủ không?"
Mẹ Trâu bắt máy, đi lên lầu, hỏi Trâu Niệm: "Con lấy hộ chiếu làm gì?"
"Mẹ xem giúp con trước đi, tối về con sẽ nói sau." Trâu Niệm nói.