"Còn Tiểu Trịnh thì sao?" Trâu Niệm đang ăn canh, thìa ngậm trong miệng không động đậy, cô đang thắc mắc Tiểu Trịnh là ai? A, cô chợt nhận ra mẹ mình có nhắc đến hai từ "sống chung", cô đoán rằng Tiểu Trịnh này là đối tượng xem mắt.
Trâu Niệm lắc đầu:" Không có liên lạc."
"Sao lại thế được?" Mẹ Trâu ngạc nhiên.
Trâu Niệm thản nhiên nói:" Không hợp nhau, con và anh ấy nói chuyện chẳng ra đâu vào đâu, sau đó anh ấy tự dưng không gọi cho con nữa."
Bà nói với con gái mình:" Niệm Niệm, con đúng là một người kiêu ngạo, không phải mẹ đã nói con chỉ cần tìm một người đàn ông bình thường rồi chấp nhận anh ta là được rồi sao! Làm sao có thể có một người hoàn hảo lúc nào cũng chờ con được. Nếu lần này con ly hôn, thì con sẽ trở thành người phụ nữ đã đính hôn hai lần, người ta sẽ phải cân nhắc kỹ trước khi đến với con. Có người đàn ông nào chưa kết hôn mà lại muốn đến với người đã kết hôn hai lần cơ chứ?
Ngay cả những người đàn ông đã qua hai đời vợ cũng chỉ muốn tìm một cô gái chưa từng kết hôn!"
"Tại sao chứ? Con đâu bị mất tay hay mất chân gì?
Nếu vì tìm chồng mà phải chịu bất công như vậy, thì con sẽ không tìm nữa." Trâu Niệm không phục.
Mẹ Trâu nói một tràng, Trâu Niệm đành phải chịu nghe.
Bữa ăn sáng nay, Trâu Niệm ăn không ngon, bụng thì đau.
Đến chín giờ chiếc xe mới khởi hành đến tiệm hoa, Nguyễn Duật Nghiêu luôn là người chuẩn bị xe, thông thường khi ra ngoài ăn trưa, Trâu Niệm cũng đi chiếc xe này, trong khoảng thời gian xảy ra sự kiện xe máy và sơn đỏ, chiếc xe này gần như được sử dụng hai mươi tư giờ một ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1961.html.]
Thỉnh thoảng Nguyễn Duật Nghiêu đích thân đến tiệm hoa tìm cô mới không dùng xe.
Trâu Niệm thì không dám không sử dụng, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ mục đích của người kia không hẳn là g.i.ế.c cô, dù sao thì g.i.ế.c người sẽ đền mạng, nhưng dọa cô ấy bằng trò đùa như vậy cũng có phần hơi quá đáng.
Một cú ngã nhỏ đối với người khác sẽ là không có gì, chỉ cần đứng dậy, phủi quần áo là có thể tiếp tục bước đi, nghiêm trọng lắm thì cũng chỉ trẹo chân một chút, nhưng đối với cô thì không tốt chút nào, đứa bé trong bụng còn quá mong manh.
Bụng cô đau từ nhà cho đến tiệm hoa.
Sáng nay Hướng Dương đến tiệm hoa, đây là lần đầu tiên Hướng Dương đến. Gần đây Hướng Dương rất bận rộn, ban ngày đều phải làm việc vất vả, sau khi tan làm còn phải đi hẹn hò. Không như trước kia, trước kia khi tan làm Hướng Dương rất buồn chán, chỉ lười biếng trong giờ làm việc, để việc cho tới lúc tan ca mới làm.
Hướng Dương nghe Trâu Niệm kể về Đổng Nhân.
"Thật ghê tởm, người phụ nữ này muốn... Quyến rũ ông chủ Nguyễn" Hướng Dương cau mày,"Trời ạ, sao lại có loại đàn bà vô liêm sỉ như vậy?
Mê Truyện Dịch
Hướng Dương hạ giọng nói tiếp:" Niệm Niệm, chị từng thấy rất nhiều người có bạn gái hơn tuổi mình rồi. Thật ra thì ông chủ Nguyễn và Đổng Nhân chỉ cách nhau có bốn tuổi, nếu so với các cặp kia thì vẫn ổn hơn nhiều. Nhưng chả hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến ý nghĩ của Đổng Nhân thì chị liền cảm thấy kinh tởm?
Còn kinh tởm hơn việc một phu nhân giàu có đi tìm trai trẻ!"
"Chị chỉ là ghê tởm bà ta thôi." Trâu Niệm cười, đáp lại.
Hướng Dương gật đầu:" Đúng vậy, chị ghê tởm bà ta, không phải ghê tởm chuyện đó
Dù có được chăm sóc tốt nhưng bà ta vẫn rất đáng ghét, đúng vậy không? Nôn c.h.ế.t mất--"