Nguyễn Duật Nghiêu cũng rất thành thật, Trâu Niệm tự cho mình có trái tim mạnh mẽ, sẽ không ghen lung tung, chỉ là vẫn có chút khó chịu, dù sao người đàn ông này cũng là của cô, có người phụ nữ khác đến gần cô cũng không thích, cho dù là gặp dịp thì chơi, tất cả đều là giả tạo, chứ không hề đụng vào.
Cô cũng không cảm thấy tiếc khi vứt đống quần áo này đi, mặc dù chúng rất đắt tiền.
Đổng Nhân đã chạm vào, cho dù Nguyễn Duật Nghiêu không ném thì cô cũng sẽ không đồng ý để anh mặc tiếp, phụ nữ keo kiệt chính là như vậy, đương nhiên cũng rất chính đáng... Bởi vì cô là người phụ nữ của anh.
Anh nhanh chóng tắm xong bước ra.
"Em đã vứt bộ quần áo anh mặc rồi." Trâu Niệm đứng trước tủ quần áo nói, tìm một bộ vest, áo sơ mi và cà vạt mới, đặt tất cả lên ghế sô pha cho anh.
Sáng mai anh dậy có thể mặc nó để đi. Bởi vì anh đến đây thường xuyên nên nơi này không thể không chuẩn bị một ít đồ cho anh, nhưng cũng phải đề phòng dì bảo mẫu và mẹ Trâu nhìn thấy, chỉ có thể khóa trong tủ quần áo trong phòng ngủ.
Không còn cách nào, dù sao cũng là yêu đương vụng trộm, chỉ có thể lén lút làm mọi việc.
Trâu Niệm đi rửa tay rồi nằm lên giường với anh.
Còn chưa thể ngủ ngay, phải nói chuyện thêm một lúc, anh phải báo cáo thu hoạch hôm nay.
Nguyễn Duật Nghiêu kể lại tất cả những gì biết được từ miệng Đổng Nhân cho Trâu Niệm nghe.
"Cô nhi?" Trâu Niệm nghe xong rất ngạc nhiên.
Anh gật đầu: "Một cô nhi."
Trâu Niệm nhướng mày, Trác Địch khi còn nhỏ được mẹ của Đổng Nhân nuôi lớn, không nhớ rõ chuyện gì, cứ như vậy nuôi dưỡng, chẳng phải Trác Địch liền biến thành con ruột của Đổng Nhân sao.
Đổng Nhân xem Trác Địch như một thú cưng, nhận nuôi về để bầu bạn với mẹ, có lẽ mãi đến khi Đổng Nhân nhìn thấy thị trưởng Trác, Trác Địch mới có chút giá trị lợi dụng.
"Một người đáng thương." Trâu Niệm không khỏi cảm thán.
Cô lại tò mò: "Vậy lần đầu Trác Địch nhận thân, bà ta đã lừa dối để qua ải bằng cách nào?"
Nguyễn Duật Nghiêu trầm ngâm một hồi, lắc đầu: "Không rõ lắm."
"Vậy Đổng Nhân muốn leo lên thay thế vị trí của con gái mình sao?" Trâu Niệm hơi ngồi dậy, nằm đè lên người anh, hỏi anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1952.html.]
Nguyễn Duật Nghiêu cười khẽ nhìn cô, nghe ra giọng điệu ăn giấm của cô, dùng ngón tay véo cằm cô: "Vị trí này, nói leo lên là leo lên sao?
Anh chỉ giữ cho mình em thôi."
"Anh và bà ta chưa từng làm gì đó chứ?" Trâu Niệm nheo mắt hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu thành thật trả lời: "Về phương diện này, anh chỉ có sự tôn trọng của con cháu đối với người lớn, dìu bà ta vào phòng, đưa bà ta về nhà, còn hành vi của bà ta anh không quản được, nhưng anh chưa từng đáp lại, cũng có thể chịu được trước sự quyến rũ của bà ta."
Mê Truyện Dịch
"Phải có sức chịu đựng, nếu không sống ba mươi sáu năm chẳng phải uổng phí rồi sao, làm một người đàn ông trưởng thành cũng uổng phí rồi, trải nghiệm đều ghi lại trong não trong tim.
Người xưa thường nói tai vách mạch rừng, công nghệ kém phát triển, nhưng bây giờ phải đề phòng tứ phía, còn có mắt, tai, camera, bút ghi âm, tất cả đều có thể hại c.h.ế.t một người." Anh nói.
"Anh hy sinh không ít rồi?" Trâu Niệm khẽ cắn môi anh, hỏi lại.
Nguyễn Duật Nghiêu thuận thế vươn lưỡi vào miệng cô, đao liên tục, mãi đến khi cơ thể cô nóng lên, ở trên người anh thở gấp một tiếng, anh mới ôm chặt lấy cô cọ vào cơ thể mình nói: "Quả thực là hy sinh không ít, bị bà ta bám lấy, anh muốn xoay người tránh nhưng không được."
"Sao phải xoay người tránh?
Sợ có phản ứng sao?" Tư Niệm nói đùa không buông tha cho anh.
Nguyễn Duật Nghiêu hơi nghiêng người, khẽ đặt cô xuống dưới thân, anh đè bên trên cô, đầu gối quỳ trên giường, l.i.ế.m n.g.ự.c cô: "Không phải em thì anh không thể có phản ứng."
Trâu Niệm nắm lấy hạ thân anh, bắt đầu xoa nắn, đây đã là người đàn ông cùng cô gắn bó thân mật.
"Anh phải bắt đầu 'trả bài' rồi đây." Nguyễn Duật Nghiêu cắn tai cô.
Sáng hôm sau, Trâu Niệm thức dậy.
Trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng của Nguyễn Duật Nghiêu nữa, cũng không còn quần áo của anh, chỉ có mùi hương của anh còn đọng lại trong không khí rất lâu không tiêu tan.
Anh vì nghĩ cho cô mà mỗi buổi sáng trước khi rời đi đều rất nhẹ nhàng thu dọn hết đồ đạc của mình trong phòng, tinh tế đến mức không sót một sợi tóc nào.
Trâu Niệm đi tới đi lui trong phòng ngủ, nhìn qua nhìn lại, như thể có thể tưởng tượng ra hình bóng của anh mỗi ngày đều phải dậy sớm, đi qua đi lại thu dọn phòng ngủ với đôi chân dài miên man.
Mẹ Trâu gọi cô xuống ăn sáng.
Trên bàn ăn, mẹ Trâu hỏi cô: "Sao rồi, con với Tiểu Trịnh có tiến triển tốt không?"